EMILY DICKINSON
Dinh Song

Âm Nhạc
* Triết Nhạc Hải Đăng I
* Triết Nhạc Hải Đăng II
* Triết Nhạc Hải Đăng III
* Triết Nhạc Hải Đăng IV
Khoa Học Điện Toán
* Từ Điển Tin Học
Triết Học
* Triết Học, Khoa Học, và Tiến Hóa
Truyện Ngắn Đông Yên
* The Sun Hunters (Người đi săn mặt trời)
* Câu Chuyện một Dòng Sông
* Hẹn Nhau trươc Giao Thừa
* Ngôi Sao Đen
Thơ Đông Yên
* Loài Chim Du Mục
Thơ dịch
* Thí Ca Lãng Mạn Pháp
* Tuyển Tập Thi Ca Anh Mỹ
* Robert Frost Tuyển Tập I
* Emily Dickinson Truyển Tập I
Không Phát Hành
* Edgar Allan Poe Thơ Tuyển Tập
* Edgar Allan Poe Truyện Ngắn Tuyển Tập I
* Edgar Allan Poe Truyện Ngắn Tuyển Tập II
* Edgar Allan Poe Truyện Ngắn Tuyển Tập III
* Edgar Allan Poe Truyện Ngắn Tuyển Tập IV
* Edgar Allan Poe Truyện Ngắn Tuyển Tập V
* Thi Ca Tuyển Tập Anh Mỹ - 2nd Edition
* Robert Frost Tuyển Tập - 2nd Edition
* Emily Dickinson Tuyển Tập - 2nd Edition
Truyện Dịch Song Ngữ
* Truyện Ngắn Song Ngữ I
* Truyện Ngắn Song Ngữ II
Vũ Trụ Học
* Cuộc Chiến Hố Đen
* Thiết Kế Vĩ Đại
* Vũ Trụ từ Hư Không
* Lai Lịch Thời Gian
Đĩa Bay & Người Hành Tinh
* Đĩa Bay và Người Hành Tinh I
* Đĩa Bay và Người Hành Tinh II
* Đĩa Bay và Người Hành Tinh III
* Đĩa Bay và Người Hành Tinh IV
* Đĩa Bay và Người Hành Tinh V
* Đĩa Bay và Người Hành Tinh VI
* Đĩa Bay và Người Hành Tinh VII

It was not death, for I stood up - Ta đã chết?


Bài thơ It was not death, for I stood up biểu hiện những cảm nghĩ mâu thuẫn bên trong nhân vật của bài thơ bắt nguồn từ cảm thức về cái chết cận kề. Dickinson thăm dò trạng thái nầy qua những lực dối nghịch nhau trong trí tưởng của nhân vật trong thơ. Những nghịch lý trong đoản thơ thứ nhất phục vụ như một của ngõ đi vào những xáo trộn đang dằn vặt bà, một thứ xáo trộn mà bà không thể thoát ly được. Hàm ngụ trong lối diễn tả ray rứt càng làm rõ nét trạng thái khủng hoảng của nhân vật đối trước một cái chết tất yêu. Nhà thơ nhấn mạnh những cảm xúc của nhân vật về một đám tang để nhắc nhở đến định mệnh của chính chủ thể. Nhân vật cảm thấy bị kẹt vào một cái bẫy không thể thoát ra được. Tình trạng ngột ngạt hầu như rất khắt khe trong khi chìa khóa của vấn đề thì ngoài tầm tay với. Trong khi hai đoản thơ đầu diễn tả tâm trạng hoài nghi về cái chết và cho thấy nhu cầu phải chứng minh rằng nhân vật chưa thực sự chết, hai đoản thơ ba và bốn lại diễn tả trạng thái hốt hoảng khi nhận ra điều không thế tránh khỏi – định mệnh. Hai đoản thơ cuối cùng tổng hợp các đoản thơ trước với sự nhân mạnh trên cảm thức cam đành phủ phục. Dickinson đưa những cảm xúc chung cuộc của nhân vật về Tuyệt Vọng đến viễn ảnh tất yếu là đi vào lòng đất. Nhân vật trực diện với sự kiện tất yếu là cái gì đã đi thì nay đã ngừng. Đó còn là một nghịch lý giữa tĩnh giới hiện hữu bên trọng hỗn giới. Thảm họa của cái chết cận kề tạo nên một rạn nứt sâu thẳm, trong đó những cảm xúc mâu thuẫn xung đột nhau như trong một cơn bão tố. - Đông Yên

It was not death, for I stood up
It was not death, for I stood up,
And all the dead lie down;
It was not night, for all the bells
Put out their tongues, for noon.
It was not frost, for on my flesh
I felt siroccos crawl,
Nor fire, for just my marble feet
Could keep a chancel cool.
And yet it tasted like them all;
The figures I have seen
Set orderly, for burial,
Reminded me of mine,
As if my life were shaven
And fitted to a frame,
And could not breathe without a key;
And I was like midnight, some,
When everything that ticked has stopped,
And space stares, all around,
Or grisly frosts, first autumn morns,
Repeal the beating ground.
But most like chaos,--stopless, cool,
Without a chance or spar,--
Or even a report of land
To justify despair.
Ta đã chết?
Không thể chết vì ta đang còn đứng,
Ai chết rồi cũng đều phải nằm yên;
Đó không phải là đêm, không, không phải
Vì chuông trưa hiện đang điểm từng hồi.
Đó không phải giá băng trên da thịt
Toàn thân ta đang nóng vơi gió nồm,
Không phải lửa, vì chân ta như đá
Giữ cho ta sức lạnh của thánh đường.
Nhưng ta thấy tựa hồ như tất cả;
Những thây ma mà ta chính mắt nhìn
Sắp ngay ngắn và chờ giờ khâm liệm,
Họ đã làm ta nhớ đám ma ta,
Như sự sống của ta giờ đã tận
Và chỉ chờ vào một tấm áo quan,
Không thể thở nếu không mang chìa khóa;
Và tựa hồ ta đang giữa canh khuya,
Khi tất cả những gì đi phải đứng,
Không gian nhìn trân tráo khắp chung quanh,
Như băng giá, những ngày thu đến sớm,
Đang cướp đi nhịp đập của đất trời.
Như náo loạn – vô biên, lạnh giá,
Không cơ may hay bám víu vào đâu,
Không hy vọng dù chỉ là rất nhỏ
Nói làm chi đến tuyệt vọng lúc nầy.

Xin xem toàn văn trong "Emily Dickinson Tuyển Tập I" - Đông Yên