Vĩnh An

B́nh rượu quỷ

(Tiểu thuyết luận đề)

 

                                                          

 

Chương 13: T́nh yêu không biết chết

 

Sáng hôm ấy một sáng thu nắng nhẹ, Châu Linh bế thằng bé Dương Luân ra vườn nhỏ trong dinh ngồi trên một băng đá trong thuỷ tạ nh́n những đoá hoa sen. Nó với một bàn tay trắng hồng mủm mỉm nắm lấy lan can rồi buông ra sờ vào cái cột, c̣n bàn tay kia nắm lấy cái đuôi gà của mẹ nó. Một cơn gióù nhẹ đi qua trong nắng, làm mấy hoa sen nghiêng trên mặt nước. Châu Linh lại nhớ đến một kỷ niệm đă qua, trên đường dự hội làng Song trở về, Lưu Bằng đă hái cho nàng một đoá hoa sen trên một cái hồ nhỏ bên đường, cảm xúc ngày hôm đó giờ đây sống lại trong ḷng nàng, một cảm xúc thẹn thùng và xao xuyến, dù vẻ lạnh lùng bên ngoài của nàng lúc đó che giấu xúc động mạnh bên trong. Nắng sáng hôm nay sao giống lạ lùng với nắng chiều hôm đó ở hồ sen trên đường từ làng Song về Thiên Thạch.

Một cơn gió mạnh thổi qua vườn làm nhiều lá vàng rơi rụng nghiêng theo chiều gió, vẽ lại trước mặt nàng hai cái thang đu mà nàng và Lưu Bằng đánh đu trong ngày hội ấy. Nàng bám chặt vào hai thanh tre dài và bối rối v́ ánh mắt của Lưu Bằng từ cái thang đu kia đi lên và đi xuống quanh nàng. Chính sự bối rối ấy đă làm nàng quên nỗi sợ hăi đang đu đưa trên cao trong gió. Nhưng khi xuống đất nàng thấy chóng mặt phải tựa vào một gốc cây. Lúc đó Lưu Bằng đến bên nàng nói chuyện đùa vui cho nàng trấn tỉnh. Nỗi sợ hăi đă phá bỏ lớp vỏ tự vệ của nàng trước chàng. Nàng hạnh phúc nghe chàng nói và hạnh phúc nói bao điều nàng ấp ủ trong ḷng. Vâng t́nh yêu đă bắt đầu từ thuở ấy.

Thời gian trôi qua nhanh quá, bé Dương Luân đă gần một tuổi nhưng kỷ niệm ấy như mới hôm qua. Cả một trời mơ ấy lại hiện về. Của nàng và của Lưu Bằng.

Gần hai năm qua nàng chỉ sống bằng kỷ niệm và sẽ c̣n sống bằng kỷ niệm. Kỷ niệm giúp nàng sống b́nh thản và giữ đúng nho phong. V́ t́nh yêu nàng ở một nơi thật xa và cũng thật gần, trong sâu thẳm kư ức của nàng. Những đêm Dương Lư với vẻ oai vệ của một quan nho đến làm mưa làm gió trên thân thể nàng, nàng thụ động đón nhận. Mặc kệ … Rồi khi Dương Lư quay về thư pḥng làm quỷ dạ xoa hành hạ Thu Liên, th́ dư vị cảm xúc trong nàng lập tức làm sống lại một kỷ niệm về Lưu Bằng.

Nếu nàng đă trở thành vợ Dương Lư v́ những lời đính ước trong một tối nguyên tiêu cùng với những lời hứa hẹn mà sau khi thi đỗ làm quan Dương Lư đă không giữ đúng th́ nàng yêu Lưu Bằng không cần có lư do nào cả, như chàng đă nói, và bây giờ nàng vẫn tiếp tục yêu chàng không v́ lư do ǵ cả. Thằng bé Dương Luân lúc đó đ̣i bú. Nàng vạch cái vú trắng hồng no tṛn căng sữa ra cho nó. Nó nằm yên lim dim bú mẹ, c̣n nàng sung sướng mỉm cười tự nhủ, “nó cũng háu bú như cha nó …” và một cảm giác thoải mái kỳ lạ lan khắp người nàng. Nàng nhớ như in cái đêm nàng mặc cái váy bằng the mà chàng thách đố để lần đầu dâng hiến cho chàng. Trong t́nh yêu ấy, nàng đă dâng hiến tất cả cho Lưu Bằng thể xác lẫn tâm hồn. Chỉ có một băn khoăn trong ḷng nàng là Lưu Bằng có thể nghĩ nàng phụ bạc hoặc không dám yêu đến cùng và bỏ tất cả để đi theo chàng. Nhưng chàng sẽ hiểu ra: chàng c̣n công danh tiền đồ trước mắt và nàng c̣n mẹ già đang ở chung với người cậu ruột tại Thiên Lương. Nếu nàng không về lại Dương Lư,  nàng hủy hoại chính những người nàng yêu thương: thà nàng hủy hoại chính nàng. Rồi nàng tự nhủ, “nếu ḿnh chết được để chứng minh t́nh yêu cho Lưu bằng thấy, ḿnh sẵn sàng chấp nhận.”

Hôm qua, lính già Cát Dương vẫn theo hầu quan tuần vũ, về quê lên sau thời gian trị bệnh, đem đến biếu nàng mấy kư trái nhăn. Anh mắt hắn nh́n nàng hơi lạ, nửa thiện cảm nửa lo âu. Ngoài lời cám ơn,  nàng chỉ hỏi bệnh hắn đă khỏi hẳn chưa. Hắn cười nói, “Hôm nay th́ tôi  rất khoẻ, có lẽ lúc trước ăn phải thứ ǵ nên trúng phong, về nhà uống thuốc nay đă khoẻ hẳn.” Nói xong hắn cáo từ. Thật ra Cát Dương đă nói dối hắn không bị trúng thực hay trúng phong mà bị trúng tà. Cũng may ở quê hắn có một thầy phù thuỷ cao tay, đă từng bắt hụt quỷ trong lễ hội làng Song mấy năm trước, trị cho hắn khỏi bệnh.

 

***

Bắt đầu từ việc khi ở Thiên Thạch hắn đă phải ḷng A Lục mà tướng đi lắc lư như rắn ḅ. Sau khi từ Thiên Thạch về lại Thiên Thành ít hôm hắn liền ṃ đến vơ đường của chú Dương Lư t́m A Lục. Đúng là có A Hồng làm tạp dịch ở vơ đường và A Lục phụ nấu ăn cho một bà đầu bếp. Lần này hắn không để mất thời cơ nữa và tỏ bày tấm chân t́nh của hắn cho A Lục. Rồi hai người hẹn ḥ đi chơi ban đêm; họ cùng ăn chè, ăn cháo, xem hát chèo và những tṛ giải trí khác. Hắn thích nh́n đôi mắt mơ màng (thật ra là lờ đờ) của A Lục dưới làn mi cong kiều diễm và giọng nói trong trẻo như chim kêu. Thế nhưng mỗi lần hắn tỏ ư muốn làm chuyện trăng hoa với A Lục, A Lục đều nói:

–          “Em không tiếc anh chữ trinh đáng giá ngàn vàng. Thậm chí em sẵn sàng làm vợ lẻ của anh, để cho vợ cả hành hạ. Nhưng có một trở ngại là em đă hứa với ḷng ḿnh sẽ tu theo đạo Lăo để thành tiên, nên em sợ vi phạm lời hứa sẽ làm cho em hoặc anh gặp điều nguy hiểm chẳng lành. Chính v́ nguyện vọng tu hành ấy mà măi đến bây giờ em chưa lập gia thất, có khi c̣n bị người xấu miệng gọi là gái già…”

–          “Anh không sợ nguy hiểm khi yêu em, hà cớ ǵ em sợ?” Cát Dương hăm hở nói ngay.

–          “Đă yêu anh, đương nhiên em phải sợ cho anh, vả lại em sợ con đường tu hành của em kiếp này bị gián đoạn, trễ nải. Anh cho em thời gian để suy nghĩ.”

–          “Em định dùng kế tŕ hoăn với anh phải không, giống như cô Châu Linh đă từng nói với Lưu Bằng: ‘Khi chưa thi đỗ th́ chưa động pḥng’”

–          “Sao anh biết là chưa?”

–          “Bao nhiêu người nói họ là hậu thân của Lưu B́nh Dương Lễ và Châu Long, em không nghe thấy sao?”

–          “Vậy mà có người nói với em con cô ấy bây giờ là con Lưu Bằng đấy.”

–          “Ai nói láo như thế, chỉ anh để anh đấm cho nó vỡ mơm?” Cát Dương giận dữ nói.

–          “Ai hả, nghe cho kỹ này: bà thầy thuốc quê Hải Dương và cả A Hồng đàn em của anh đấy.”

Nói xong A Lục bỏ đi, ả c̣n quay lại nói:

–          “Anh đừng đến gặp em nữa. Anh ngốc quá em không chịu được.”

Cát Dương ngỡ ngàng đứng nh́n theo dáng đi A Lục lắc qua lắc lại, thân ḿnh khi chúi tới khi bật ra sau như rắn ḅ rồi hắn cố nhớ lại những việc xảy ra khi hắn cùng Châu Linh lo cho Lưu B́nh ăn học. Hắn nhớ lại những sự việc hai tháng trước ngày Lưu B́nh đi thi, và không khỏi bàng hoàng v́ lúc đó Châu Linh, Lưu Bằng đă trở nên rất thân mật. Lỗi tại hắn đă không theo dơi gắt gao v́ măi mê vui thú những tṛ sa đoạ mà Khắc Viên tổ chức, thậm chí bỏ bê việc phụ dọn hàng sáng chiều và có những đêm để mặc hai người ở nhà với nhau. Và ai mà biết được việc ǵ đă xảy ra dù lúc nào ban đêm khi hắn về nhà đều thấy Lưu Bằng nằm co trong chỏng tre của chàng… Hắn nghĩ bây giờ phải chặn ngay hung tin này lại, nên sáng sớm hôm sau hắn đến t́m A Lục xin lỗi ả và cầu khẩn ả đừng cho ai khác biết việc ấy. Phần hắn, hắn nói ḿnh sẵn sàng tin những ǵ A Lục nói là sự thật nhưng cũng không nói cho ai biết.

Tối hôm đó khi hắn cùng A Lục đi dạo, hắn lại ṿi vĩnh đ̣i ăn nằm với A Lục, v́ mấy hôm trước, hắn được thông báo mười ngày nữa Dương Lư sẽ đến Ngăi Yên nhậm chức Tuần Vũ. Hắn tự nhủ, “Ḿnh phải để lại cho cô ta một ấn tượng mạnh trước khi đi, sau đó sẽ kêu cô nàng dọn đến Ngăi Yên để ḿnh luôn được gần gũi cô ấy…” Hắn nghĩ ḿnh gặp may v́ sau cùng A Lục cũng đồng ư với một điều kiện: Cát Dương phải chịu bịt mắt lại trước khi hành lạc. Hắn đồng ư ngay v́ cũng đă từng bịt mắt hành lạc trong lễ hội Hỗn mang ở Thiên Thạch do Khắc Viên tổ chức. Hắn và ả cũng thống nhất chọn một khách điếm cách Ngăi Yên ba dặm. Ngày giờ tương ngộ cũng được chọn trước. Cát Dương quay về ḷng vui như mở hội.   

  Đúng ngày đă hẹn, Cát Dương không phải chờ lâu. Họ dắt tay vào khách điếm thuê pḥng rồi âu yếm dắt nhau vào pḥng, trước đó họ đă gọi đem lên tận pḥng một con gà quay chặt nhỏ và bánh bao không nhân. Khi người tiểu nhị ra khỏi pḥng, họ cùng ngồi bên nhau ăn món mà A Lục rất thích. Ăn được một nửa, Cát Dương nổi hứng, đến ôm chầm A Lục hôn hít. Lúc đó A Lục, đứng lên thoát y phô bày một thân thể trắng như ngọc bạch, đôi vú cao to cứng cáp như có độn gỗ (v́ là đồ giả). Cát Dương lại hôn hít, trong lúc A Lục lấy khăn đen bịt mắt hắn. A Lục d́u hắn vào giường và cuộc tận hưởng bắt đầu. Khi đợt công kích đầu tiên đầy tự tin của Cát Dương đang diễn tiến, sự kích động của cảm giác tê dại toàn thân khiến thân thể A Lục từ từ hiện thành h́nh con rắn từ đầu đến đuôi. Bị bịt mắt nên Cát Dương không thấy cảnh tượng kinh hoàng ấy: cặp vú mà hai bàn tay hắn vầy vọc giờ đây thành hai ṿng của thân rắn cuộn lại, thêm một cái ṿng tṛn của thân rắn ở giữa háng hắn, c̣n cái đuôi rắn khoảng hai tấc cắm phập vào hậu môn của Cát Dương làm hắn cảm nhận một lạc thú chưa từng có kể cả những lần bị bịt mắt để giao cấu với các con nữ trong lễ hội Hỗn mang.

Tàn một cuộc vui A  Lục lại hiện h́nh người và họ tiếp tục ngồi ăn nốt thịt gà quay, sau đó Cát Dương thấy ḿnh c̣n sung sức đ̣i hành lạc tiếp. Hắn lại bị bịt mắt trước khi ‘lâm trận’. Rồi cả hai cùng ngủ đến đầu canh năm mới quay về nhà. Trước khi ra về, A Lục sụt sùi nhỏ lệ. Cát Dương hỏi tại sao, ả nói:

–          “Chẳng phải anh sắp theo quan tuần vũ đến Ngăi Yên sao? Phần em, em phải về quê v́ cả nhà đang muốn dời đi nơi khác.”

–          “Vậy chúng ta c̣n gặp nhau không?” Cát Dương lo lắng hỏi.

–          “Em không dám hứa. Nhưng em có vật này tặng anh để kỷ niệm khi nh́n nó anh sẽ nhớ đến em.”

Nói xong A Lục lấy trong túi vải ra cái b́nh sứ màu vàng có hai ngọn lửa giao nhau thành hai đường vân rất đẹp và lung linh trên nước men vàng óng ả. Cát Dương cảm động không nói nên lời, dẫu không biết rằng cái b́nh rượu ấy đă từng để trong miếu Bà Chúa thai sanh bên Tàu, tượng trưng cho cái dạ con của người phụ nữ. Sau đó hai người bịn rịn chia tay.

Ba ngày sau Cát Dương đi tiêu ra máu, trên ḿnh hiện lên những vảy như vảy rắn. Dương Lư cho hắn về quê trị bệnh, khi nào khỏi bệnh cứ đến thẳng Ngăi Yên.

Cát Dương suưt bất tỉnh khi thầy phù thủy nói A Lục là rắn quỷ, may mà chất độc chỉ vào người hắn từ đuôi rắn, nếu vào từ hai cái răng nanh ở miệng, hẳn hắn đă tiêu đời. Ông ta c̣n nói cả A Hồng cũng là rắn quỷ và bọn chúng đă thoát khỏi tay ông trong gang tấc ở lễ cúng đ́nh làng Song. Trước khi hắn lên đường đến Ngăi Yên, ông phù thuỷ c̣n cho hắn một lá bùa khoán trên một tấm giấy vàng nghệ như màu da ngựa. Ông dặn khi gặp lại ả, phải dán ngay lá bùa lên lưng ả, th́ trong ṿng bốn canh giờ, lục phủ ngũ tạng của ả sẽ tan thành nước và trước khi chết ả sẽ hiện nguyên h́nh thành một con rắn mái. Cát Dương vâng dạ nhưng rồi hắn cầm lá bùa đến thẳng Ngăi Yên không ghé lại Thiên Thành để giết chết A Lục.

Tại sao phải giết A-lục? Cát Dương đă tự hỏi nhiều lần. Cô ấy có lẽ là yêu quái hay chắc chắn là yêu quái th́ có sao đâu. Một điều mà lính già Cát Dương biết chắc là A-lục là t́nh yêu đẹp nhất mà hắn đă trải nghiệm từ khi c̣n ở Thiên Thạch: nó có đủ nhớ nhung, thẹn thùng, hồi hộp, bâng khuâng, mơ mộng, bồi hồi và sau cùng là t́m kiếm, hẹn ḥ và khoái lạc. Một t́nh yêu thơ mộng quá đối với một anh (hay lăo) lính già như hắn. Chính t́nh yêu ấy, hắn nghĩ, đă đưa hắn và ả vào một cảnh giới khác không phải của quỷ cũng không phải của người.

Vả lại, sau lời từ biệt đêm hôm ấy, chưa chắc A Lục c̣n ở lại Thiên Thành. Hắn cũng sợ làm lớn chuyện, nàng sẽ hô hoán việc Dương Luân không phải là con Dương Lư và hậu quả sẽ rất tai hại khó lường. Lúc đó mấy mẫu ruộng công mà Dương Lư đă cấp cho hắn để trả công trông chừng người thiếp cho quan chắc chắn sẽ bị lấy lại. Cái b́nh sứ A Lục cho hắn, hắn giữ ǵn cẩn thận, lâu lâu lấy kỷ vật ấy ra ngắm. Nhưng vợ hắn lại thấy tầm thường, sau một thời gian ả vứt lên gác bếp và nhờ ông Táo trông chừng.

Chính v́ Cát Dương biết được, dù quá muộn, ẩn t́nh của Châu Linh với Lưu Bằng nên khi biếu nhăn cho Châu Linh hắn có cái nh́n vừa thông cảm vừa lo sợ cho nàng. Nếu Dương Lư không nghi ngờ th́ với thời gian mọi chuyện sẽ ổn thoả. Đó là điều mà Cát Dương rất mong muốn trong lúc này v́ hắn rất sợ Dương Lư trừng phạt không chỉ một ḿnh Châu Linh mà cả hắn nữa; ai mà biết được kẻ đă từng làm đổ máu rất nhiều người theo đạo Gia-tô sẽ trả thù như thế nào.

 

***

Hai năm b́nh yên trôi qua ở tỉnh Ngăi Yên, và ở huyện Thiên Long. Quan tuần vũ Dương Lư trở nên giàu có nhờ sự đút lót của những thương gia và phú hộ trong vùng, để được buôn bán dễ dàng và có được những hợp đồng béo bở cung ứng cho bộ máy chính quyền trong tỉnh, một hậu phương lớn của chiến tuyến sông Gianh. Quan tuần vũ vẫn giữ thói dâm bạo. Một lần kia nghi ngờ thang thuốc Thắng dương không đạt chất lượng khi ngâm rượu, Dương Lư nhờ luôn tiệm thuốc chế thành viên thuốc tể dễ mang theo khi đến lầu xanh t́m vui cùng kỹ nữ. Bây giờ ngoài Thu Dung, nữ tỳ của Diệu Trang, Dương Lư c̣n hành dâm với nữ tỳ Xuân Hoa mới mười bảy tuổi của Châu Linh.

Dương Lư cho rằng Xuân Hoa cũng đáng bị trừng phạt như Thu Dung v́ nó đă “mắc tội” không chỉ với Dương Lư mà cả với Châu Linh. Một buổi trưa, Dương Lư đang phi ngựa trêân thân thể vô cảm của Châu Linh, th́ Xuân Hoa bưng b́nh nước trà xanh vào cho bà chủ. Nó vừa đẩy nhẹ cửa ra, thấy cảnh tượng ấy vội lui ra và khép ngay cửa lại, nhưng Dương Lư nằm trên h́ hục trong cuộc chơi, lúc ngước đầu lên từ núi đôi của Châu Linh đă thấy nó. Và h́nh như nó c̣n đứng lại bên ngoài để nghe ngóng, thật ra Xuân Hoa đang run sợ: nó sợ quan lớn sắp làm bà chủ nó chết tươi dưới hành động vũ băo ấy. Tối hôm đó, Dương Lư kêu Xuân Hoa vào thư pḥng phá hại trinh tiết đứa tớ gái mới lớn, chỉ miễn cho nó việc đánh đ̣n. Trong lúc hành sự, Dương Lư luôn miệng nói, “Hôm nay ngài khai trương Hoa để dạy Hoa biết thế nào là lễ độ với quan trong nhà quan.” Suốt buổi nó run rẩy v́ sợ hăi chỉ biết rên rỉ kêu than, “Xin ngài đừng giết chết con.. Làm ǵ cũng được nhưng xin đừng giết.”

Hôm sau Châu Linh thấy nó khóc đỏ cả mắt liền vặn hỏi nó, nó kể lại mọi việc. Châu Linh run run nói một vài câu lộn xộn để an ủi nó v́ nàng tức giận nhưng cũng thấy ḿnh bất lực, sau cùng nàng nói:

– “Thân phận của chị không may mắn hơn em đâu. Em thử tưởng tượng những người lính của chúa Trịnh ra mặt trận đánh nhau với chúa Nguyễn, không ai may mắn hơn ai kể cả những người c̣n sống, chưa bị chết trận.” Nói xong Châu Linh bỏ đi. Từ lâu nàng đă coi nàng sống ở đây như đă chết.

H́nh như nó cũng hiểu ra một điều ǵ đó nên không c̣n khóc nữa. Sau đó Diệu Trang cũng biết việc ấy muốn giúp đỡ cho Xuân Hoa nhưng lần này th́ nàng bó tay không thể trung hoà thuốc tể của Dương Lư được nữa. Nàng, Thu Dung và cả Châu Linh, Xuân Hoa chỉ c̣n tự bảo vệ bởi thuốc bổ tăng cường sức lực chung của cơ thể hay tập phép toạ thiền, toạ tĩnh để làm cho ḿnh trở nên lănh cảm mặc cho Dương Lư làm mưa làm gió chốn khuê pḥng.

Quan tri huyện Lưu Bằng liêm khiết nên mức sống cũng chỉ thường thường bậc trung, chàng và hai người vợ thường bố thí cho kẻ nghèo, giúp đỡ cho những người cơ nhỡ nên dân trong huyện rất mến yêu. Nhưng giữa đám quan lại tranh danh đoạt lợi, Lưu Bằng giống như một con én khó tạo thành một mùa xuân cho lê dân bớt khổ. Bằng chứng là những người theo đạo gia-tô ngày một gia tăng. Và xem chừng những lúc cường độ cuộc chiến tranh Trịnh Nguyễn giảm xuống, những đợt bách hại người có đạo lại tăng cao. Như thể hai chúa cần có một kẻ thù nào đó để biện minh cho sự tiếm quyền vua Lê và che lấp tham vọng bá quyền của hai chúa. Thế nên sự b́nh yên ấy không kém phần căng thẳng, ngột ngạt.

Tháng tư năm đó, thằng Dương Luân đă đi những bước đầu đời mà không cần Châu Linh cầm tay nó để giữ thăng bằng. Nàng xin Dương Lư bế thằng bé về tŕnh diện với bà ngoại, gia đ́nh người cậu các em họ và trên đường đi cho thằng bé ghé thăm cô Dương Liễu và chú Lưu Bằng. Chuyến đi này phải kéo dài cả tháng.

Một sáng cuối xuân, Châu Linh cùng con lên chiếc xe ngựa hai chỗ lên đường đến Thiên Long, ở chơi độ năm ngày với Dương Liễu rồi thuê một xe ngựa khác đến làng Cúc, đón thuyền ở đó về lại Thiên Lương.

Dương Liễu mừng rỡ khi Châu Linh và cháu bé đến thăm nàng với những quà cáp mà Dương Lư gởi cho em gái. Mặc dù có mang bảy tháng, nàng và Thanh Hạc ra tận cổng đón Châu Linh. Hôm qua, Thanh Hạc cũng vừa báo tin ḿnh đă mang thai. Đứa con đầu của nàng, thằng Phụng Minh đă ba tuổi rưỡi. Sau khi chủ khách chào hỏi, ba người phụ nữ ngồi trong pḥng khách vừa ăn trái vải, vừa tṛ chuyện. Thanh Hạc ngồi một lúc rồi xin cáo lui, lấy cớ phải chỉ bảo gia nhân chuẩn bị bữa ăn đón khách. Khi Thanh Hạc đi rồi, Châu Linh hỏi Dương Liễu, giọng ghen tuông:

–          “Cô Thanh Hạc này trông sắc sảo nhỉ, nhân lúc Lưu Bằng thi hỏng, nhảy vào quyến rủ người ta.”

Châu Linh nói vậy v́ Lưu Bằng chưa bao giờ kể cho nàng biết mối t́nh đầu của chàng với Tiên Hương và kỷ niệm về cô kỹ nữ ấy mà chàng không bao giờ quên được.

–          “Thế đấy, được cái anh ấy nói vẫn luôn yêu em” Dương Liễu tự tin nói, “Dù có lúc anh ấy đi xa kể cả khi ở Thiên Thạch với chị và Cát Dương. Anh ấy nói t́nh yêu em luôn có mặt.”

–          “Thế à, chả trách …” Châu Linh nói mông lung.

–          “Chả trách sao hở chị …” Dương Liễu hỏi.

–          “Chả trách khi ở bên chị, anh ấy chỉ chăm chú việc sách đèn, có lúc c̣n coi như không hề có chị trong ngôi nhà ấy…”

Châu Linh nói rất đúng sự việc đă qua ở đó trong những tháng đầu, c̣n những tháng cuối cùng lúc hai người đă yêu nhau dĩ nhiên nàng không nhắc đến .   

–          “Anh ấy cũng kể lại với em y như chị nói, cứ như trong truyền thuyết vậy.”

Câu nói của Dương Liễu có mùi vị bí ẩn nên sau đó Châu Linh phải từ từ nói sang chuyện khác: chuyện Kim Ngọc gặp gia biến phải vào chùa, chuyện Dương Lư cưới thiếp Diệu Trang, chuyện thằng bé Dương Luân ngày nào cũng chờ d́ Diệu Trang đến bế nó một lúc, ngày nào Diệu Trang không đến nó cứ hỏi mẹ tại sao. Nó c̣n nói mai mốt nó lớn lên nó sẽ chăm lo cho mẹ và cả d́ Diệu Trang v.v… Câu chuyện trở nên vui vẻ và thoải mái. Lúc đó thằng Phụng Minh đến gần nh́n Dương Luân đang ngồi trên bậc thềm xem cây cối rồi vào pḥng đứng trong một góc nh́n hai người đàn bà một quen, một lạ. Dương Liễu thấy nó bảo lại chào bác Châu Linh, cho nó hai trái vải rồi kéo nó vào cái bụng bầu đă to của ḿnh, hôn vào má nó, nàng có vẻ cưng chiều thằng bé. Nó lấy bàn tay nhỏ bé trắng trẻo sờ vào bụng bầu và nói, “Cháu sắp có em rồi phải không mẹ Liễu. Em c̣n nằm ngủ trong cái bụng này…” Câu nói ngây thơ của thằng bé làm hai người lớn bật cười. Tiếng cười làm không khí trong pḥng thêm rạng rỡ.        

Buổi chiều trước bữa ăn tối, Dương Liễu, Châu Linh cùng bé Dương Luân vào vườn hoa đi dạo. Sau đó Thanh Hạc dẫn bé Phụng Minh vào vườn. Thấy Dương Liễu có mặt trong vườn, Phụng Minh chạy lại nắm tay mẹ Liễu và nói:

–          “Mẹ Hạc bảo con phải cầu nguyện cho em bé trong bụng mẹ Liễu mạnh khoẻ chóng lớn và Đức Mẹ sẽ bảo vệ cho em bé đó…”

–          “Nhưng con đă cầu nguyện chưa?” Dương Liễu âu yếm hỏi.

–          “Chưa, tối nay trước khi con ngủ con mới cầu nguyện …”

Lúc đó Châu Linh đứng gần đấy nghe thấy và quan sát Phụng Minh. Nàng giật ḿnh khi thấy nó giống với Dương Luân v́ cả hai đều giống Lưu Bằng. Nàng lặng người nghĩ ngợi. Dương Liễu có vẻ mệt mỏi v́ mang bầu, một tay chống nạnh vào eo, một tay dắt Phụng Minh lại một ghế đá. Nàng ngồi xuống, tṛ chuyện với thằng bé, thích thú v́ giọng nói trẻ thơ và những ư nghĩ đơn sơ đôi lúc ngây ngô của nó. Khi ấy Thanh Hạc đă quay vào nhà.

Châu Linh dẫn Dương Luân đi tha thẩn trong vườn, bỗng nhiên nàng cảm thấy bồn chồn lo lắng v́ nhớ lại lời Lưu B́nh trách nàng và Dương Lư ngày chàng đến Thiên Thành xin cưới Dương Liễu mà ngay sau đó Dương Liễu đă nói lại với nàng: Dương Lư và nàng chỉ muốn sử dụng Lưu Bằng như một phương tiện để tôn vinh chính ḿnh và đạt được danh thơm trước các nhà nho khác. Thật là chua xót nếu nàng chỉ là nắm cỏ Dương Lư cầm trong tay để dụ con ḅ có tên Lưu Bằng vào chuồng ḅ có tên là công danh hay hoạn lộ. Sự việc sẽ khác nếu ngay từ đầu họ công khai việc đó và đề nghị của họ được Lưu Bằng chấp thuận nghĩa là Châu Linh vẫn cứ là Châu Linh không cần phải là Khánh Loan nào đó. Và lúc đó bên cạnh Châu Linh hẳn Lưu Bằng phải luôn thực hành bài học “Quan công pḥ nhị tẩu” để ngoài việc hiếu học, từ bỏ bạn xấu c̣n chứng tỏ ḿnh tiết nghĩa. Thế nhưng khi đề cao tích truyện xưa kẻ cuồng nho vẫn cứ ca ngợi Lưu B́nh và Châu Loan giữ đúng tiết nghĩa mặc dù khi nuôi Lưu B́nh ăn học tương quan giữa Châu Loan với Lưu B́nh là một tương quan bị ngộ nhận và những kẻ ca tụng mặc nhiên chấp nhận tính nước đôi nếu không nói là tráo trở của cốt truyện và như thế nói tiết nghĩa rơ ràng là cưỡng ư.

 Đến một khúc quanh khuất sau một cây trắc bá diệp cao bằng đầu người cành lá rậm rạp, nàng gặp Lưu Bằng đă về nhà sau một ngày ở công đường. Nàng đỏ mặt bối rối cúi đầu và với tâm trạng ưu tư nàng im lặng không biết nói ǵ. Lưu Bằng nh́n nàng chăm chú và nhận thấy nàng vẫn đẹp như xưa với đôi mắt mang cả một trời buồn giống hệt như đôi mắt của Tiên Hương. Gần một phút trôi qua và Lưu Bằng lên tiếng:

–          “Sao lâu quá em mới đến thăm gia đ́nh anh. Anh tưởng không có ngày gặp lại kể từ lúc anh đi thi. Ngày anh cưới Dương Liễu, anh cũng không thấy mặt em. Hôm nay th́ thật bất ngờ….”

–          “Vâng hôm nay em đưa con về gặp mẹ em ở Thiên Lương để mẹ nhận và biết cháu ngoại… Nhưng có phải anh muốn trách em?”

–          “Thật khó cho anh khi phải trách ai v́ anh là kẻ mang ơn. Nếu có phiền trách th́ anh chỉ trách một ḿnh Dương Lư…”

–          “Trách cả em nữa phải không, anh nói thật đi?” Châu Linh ngắt lời.

–          “Không, anh chỉ muốn có dịp nói lời cám ơn em và cũng để hỏi cuộc sống em có b́nh an hạnh phúc không.”

–          “Làm sao em hạnh phúc như anh được, anh biết rơ Dương Lư mà. Vả lại lúc nào bên anh cũng có hai người vợ hiền xinh đẹp.” Châu Linh nói với tâm trạng hờn ghen.

–          “Em có biết là khi thi xong anh đă về t́m em khắp nơi không. Thậm chí nếu cần anh sẽ đưa em vào bản mường của Trần Bá Cương để sống, chẳng màng ǵ công danh cử nghiệp…”

Lúc đó thằng Dương Luân một ḿnh chập chững đi vào một lối nhỏ trong vườn. Châu Linh kêu con, nó dừng lại rồi đi tiếp chậm chạp từng bước; nàng quay lại nh́n thẳng vào mặt Lưu Bằng, mắt nàng long lanh ngấn lệ, có một giọt đă chảy dài trên má nàng, nàng nói:

–          “Anh chớ nghi ngờ t́nh yêu của em, bé Dương Luân là con của anh và em đó.”

Nói xong Châu Linh chạy theo sau thằng bé để Lưu Bằng đứng sững tại chỗ, ḷng bối rối như tơ ṿ. Một lát sau khi Châu Linh quay mặt nh́n lại, thấy chàng ôm đầu ngồi trên phiến đá cạnh cây trắc bá diệp cao nhất trong vườn.

Bất chợt bao kỷ niệm ngọt ngào trở lại, cả một t́nh yêu mà chàng đă giữ kín trong thâm tâm chung với những kỷ niệm của Tiên Hương giờ bỗng hồi sinh. Phải nói rằng mấy năm qua có những lúc nó hồi sinh nhưng chàng đă nhanh chóng trả nó về cùng quá khứ. Nhưng sao nghiệt ngă thế! Từ một tích truyện “Lưu B́nh Dương Lễ” đơn sơ và tán dương một chiều cái đức hạnh nhà nho giờ đây đă trở thành câu chuyện đời của chàng và Châu Linh với bao rắc rối như tơ ṿ… Lưu Bằng lại thở dài… Vâng, chàng muốn hét lên một lời nào đó không phải để phạm thượng, nhưng để ngợi khen… Ngợi khen ai và ngợi khen cái ǵ? Một t́nh yêu lớn. Một bi kịch của thánh thần.    

Chàng ngồi đấy mà cứ ngỡ như đang ngồi trên thềm nhà ở Thiên Thạch trong làn gió chiều cũng êm ả và mát mẻ như cơn gió trong vườn này, chờ Khánh Loan từ chợ về nhà một ḿnh hay đi cùng Cát Dương. Những giọt mồ hôi trên trán nàng làm gương mặt sáng lên trong buổi hoàng hôn nhạt nắng. Rồi khi họ giáp mặt nhau, niềm vui gặp lại sau một ngày làm hai người vui thoả và nàng quên hết mọi nỗi nhọc nhằn… Rồi lúc hai người đi lễ hội làng Song và cuộc dạo chơi trong rừng trong ngày lễ Vu Lan. Tất cả những kỷ niệm ấy cùng lúc hiện về. Dù có lúc quên nhưng chàng thấy t́nh yêu nơi ḷng ḿnh thêm sâu đậm.

Bữa ăn tối Lưu Bằng tưởng phải nặng nề lắm, nhưng với các món ngon mà Thanh Hạc cho chuẩn bị cùng với sự niềm nở của nàng với Châu Linh đă tạo nên một bầu khí tín nhiệm nhẹ nhàng. Thanh Hạc hỏi về việc buôn bán của Châu Linh khi ở Thiên Thạch. Châu Linh nói trong khi đôi mắt buồn của nàng thỉnh thoảng nh́n Lưu Bằng đắm đuối và Dương Liễu với cái bầu nặng nề thờ ơ (hay cố t́nh thờ ơ ?) không nhận thấy:

–          “Ừ chị buôn bán ở chợ Thiên Thạch thật ra cũng là trở lại nghề cũ sau gần một năm lấy chồng và theo chồng. Cũng có cái khác là chợ Thiên Thạch đông vui hơn v́ ở ngă ba đường đến xứ Thanh và về Ngăi Yên. Việc dọn hàng có Cát Dương giúp đỡ nên không vất vả mấy. Lại có niềm vui giúp cho ông bạn quư công thành danh toại”   

Châu Linh nhấn mạnh mấy tiếng “ông bạn quư”, đồng thời lấy tay chỉ về Lưu Bằng rồi mấy cô cùng cười, Lưu Bằng méo miệng cười theo nhưng vẫn nhận ra cái nh́n âu yếm của Châu Linh kín đáo hướng về ḿnh. Thanh Hạc liền nói :

–          “Hồi đó mỗi lần em thấy anh ấy đến Thiên Tường đàn đúm chơi bời với bạn bè, cả khi ngày thi gần đến em cũng sốt ruột nhưng chẳng dám khuyên bảo ǵ. Thế nên phải khen chị giỏi khuyên bảo anh ấy. Chị có bí quyết ǵ nói cho em biết với.”

–          “À, tôi chẳng có bí quyết ǵ cả nhưng chỉ nói rằng muốn cưới được vợ vừa đẹp lại vừa ngoan th́ hăy thi đỗ. Bây giờ Dương Liễu và cô là hai người đẹp mới biết ḿnh nói như tiên tri.”

Mọi người lại cười. Thanh Hạc định đáp lại, “Chị Châu Linh c̣n đẹp hơn…” nhưng linh tính bảo cô không nên nói, v́ cũng như Châu Linh cô thấy hai thằng bé Phụng Thiên con ḿnh và Dương Luân có nhiều nét giống nhau có thể “lầm” là anh em ruột thịt.

Sau bữa ăn Lưu Bằng về thư pḥng, ba người phụ nữ ngồi lại nói chuyện một lúc rồi ai về pḥng nấy. Độ một canh giờ, đoán chừng trăng đă lên, chàng bước ra thư pḥng. Từ mấy lâu nay chàng có cái thú ngắm trăng để nhớ về Tiên Hương và Châu Linh. Những lúc đó chàng luôn có cảm tưởng Tiên Hương và cả Châu Linh luôn lẫn khuất nơi nào gần đó trong ánh trăng đêm mơ màng soi sáng cảnh vật đă ngủ yên. Chàng vẫn nhớ lời Tiên Hương có lần đă nói, “Ánh trăng khuya luôn làm em bồi hồi xao xuyến…”. Và cũng có lần chàng nh́n ngắm Châu Linh trong ánh trăng lúc nàng ngủ quên trên bục gỗ ở nhà sau, nơi mà họ đă nhiều lần dâng hiến cho nhau trong lạc thú.

Thế nhưng bên ngoài đêm nay trời đang vần vũ sắp mưa, tất cả đều ch́m trong bóng tối không trăng sao, chốc chốc những tia chớp loé lên làm cảnh vật thành một mảng đen nổi lên nền trời sáng. Lưu Bằng định quay vào, bất chợt thấy một căn pḥng c̣n sáng đèn, chàng nhẹ nhàng bước tới. Bóng của Châu Linh in trên nền cái màn nơi khung cửa sổ: một khuôn mặt nh́n ngang với mũi cao, cằm thon trông có vẻ ủ dột. Cái bóng ấy thể hiện cả con người nàng trong kư ức chàng, là sự giao thoa giữa phù du và vĩnh cửu. Phải chăng là phiên bản cái bóng của thiếu phụ Nam Xương. Hồi c̣n ở Thiên Thạch, những lúc Châu Linh làm bếp buổi tối, và chàng ngồi kế bên tṛ chuyện, ánh lửa bếp hắt hai bóng liền nhau lên vách ken lá, rồi có lúc nàng ngồi khâu vá, cái bóng thân thương ấy rất gần bóng chàng ngồi đọc kinh thư. Và khi sắp đến ngày chàng đi thi, trong buồng nàng, bóng chàng trên bóng nàng nhấp nhô không ngừng như con sóng chồm lên trong lạc thú yêu đương mà tiếng sóng là tiếng gió trong vườn chen lẫn những tiếng của hai người rên siết… Những kỷ niệm ấy như mới hôm qua.

Đến trước pḥng, chàng gơ nhẹ vào cửa. Châu Linh đến sau cánh cửa hỏi vọng ra:

–          “Ai đó ?”

–          “Anh đây, Lưu Bằng đây…”         

–          “Anh đến đây làm ǵ vào giờ này. Anh về với Dương Liễu đi, có bao giờ anh tin lời em nói mà đến đây… Anh về đi…” Châu Linh nói với giọng run run v́ hờn giận.

–          “Không phải thế, anh tin em và mang ơn em. Mở cửa cho anh vào nh́n con anh một khắc anh về ngay.”

–          “Mai hăy nh́n nó. Em không cho anh vào đâu.” Châu Linh nói mà ḷng nàng xót xa lắm.

–          “Nếu em không cho anh vào, anh sẽ đứng chờ dưới mưa cho đến khi nào em mở cửa.” Lưu Bằng nói thế v́ những hạt mưa đă bắt đầu rơi rào rào bên ngoài hàng hiên, “Em cho anh vào đi, nh́n con chúng ta xong, anh sẽ về ngay.”

Một vài giây im lặng trôi qua rồi cánh cửa từ từ hé mở, một luồng gió thổi mạnh hắt bụi nước mưa vào lưng chàng rồi ùa vào pḥng làm ngọn nến sắp tắt. Lưu Bằng vào và khép cửa lại ngay, sau đó chàng bước đến giường chỗ Dương Luân đang ngủ. Dưới ánh nến Châu Linh cầm trên tay, Lưu Bằng cuối xuống nh́n thằng bé. Hai mi mắt màu hồng của nó khép chặt trong giấc ngủ, hai bàn tay xinh xinh nắm lại. Lưu Bằng quay lại nói cùng Châu Linh:

–          “Mấy năm nay anh vẫn luôn phập phồng lo lắng chuyện này, không muốn nghĩ nó xảy ra nhưng bây giờ mới biết rơ sự thật …”  

–          “V́ yêu anh, em sẵn sàng chấp nhận mọi nguy hiểm khi về lại với Dương Lư. Em không muốn làm găy đổ con đường công danh cử nghiệp của anh khi biết ḿnh đă mang thai trước ngày anh đi thi.”

–          “Anh phải làm ǵ cho em bây giờ?” Lưu Bằng lo lắng hỏi trong lúc Châu Linh đặt cây nến lên bàn.

–          “Anh chỉ cần yêu em như ngày nào ḿnh c̣n ở Thiên Thạch là em măn nguyện. Chỉ thế thôi.”

–          “Vâng anh xin hứa,” rồi Lưu Bằng nói tiếp, “Anh về thư pḥng đây…”

–          “Để mưa tạnh rồi hăy về. ” Rồi không đợi chàng nói, nàng kéo chàng vào một góc pḥng ở đó đă trải sẵn một cái mền bông trên một chiếc chiếu.

–          “Anh c̣n nhớ cơn mưa đă làm em muốn hiến dâng tất cả cho anh không?”

–          “Anh nhớ, buổi chiều ấy anh đă đón em từ chợ về nhà …”

Sau đó hai người ngồi xuống rồi ngả dài trên chiếu và trên mền bông, Lưu Bằng âu yếm vuốt ve Châu Linh mà trong ánh nến lung linh, thân thể nàng phơi bày như một h́nh khối trắng trong như ngọc với những đường nét uốn lượn tuyệt vời. Vẻ đẹp nàng so với ngày nào càng thêm sắc sảo: môi dầy và đỏ hơn, ngực nở nang hơn, mông tṛn đầy hơn. Ngọn lửa t́nh c̣n âm ỉ dưới tro tàn bùng lên mạnh mẽ đẩy hai người vào nhau, chàng xâm nhập và ấn mạnh vào nàng giữa hai đùi, đi sâu vào giữa hoa đen nhụy đỏ, đôi g̣ bồng đảo của nàng nhô cao thơm mùi lan dại mời gọi đôi môi chàng bú mớm. Hai người cùng rên rỉ trong mưa theo nhịp điệu dồn dập lui tới của hai thân thể siết chặt vào nhau. Đôi chân thon của nàng đă bắt chéo trên lưng chàng. Trong lúc này nàng không muốn mất chàng. Lâu lắm rồi Châu Linh mới có những khoái cảm mănh liệt và trọn vẹn như lúc này. Trong chấn động sau cùng của lạc thú, nàng đă kêu lên khá to, nhưng tiếng mưa đêm cùng tiếng gầm của sấm đă át đi tiếng hét của nàng. Vả lại lúc đó hai người đă hoàn toàn tan biến vào không gian của đêm mưa, hoàn toàn tan chảy vào vô vàn giọt mưa ôm lấy mọi vật.

Khi Lưu Bằng sắp quay lại thư pḥng, họ cùng đứng ngắm lại đứa con của họ một lúc, Lưu Bằng nói với nàng:

–          “Ngày mốt anh có việc về Thiên Lương, hay em và con đi cùng anh một chuyến, thay v́ phải thuê xe riêng. Em thấy thế nào.”

–          “Tuỳ ư anh, như thế có bất tiện không?”

–          “Có Dương Luân ở giữa chúng ta, ai dám nói là bất tiện …”   

–          “Sao cũng được…” Châu Linh âu yếm nói trong lúc kéo chốt, mở cửa. Chàng ôm gh́ nàng một phút trước khi lách người ra cửa về lại thư pḥng.

 Tối hôm sau, Lưu Bằng đến ngủ chung với Dương Liễu, thỉnh thoảng chàng vuốt ve cái bụng bầu đă lớn. Hai người bàn chuyện đặt tên cho con, rồi ôm nhau ngủ. Ngày mai chàng phải về Thiên Lương theo thư nhắn có việc cần của quản gia Vũ Bính. Ngoài chàng và Vũ Bính không ai biết đó là việc ǵ.

                                  

                                                          

Sáng sớm hôm sau, khi c̣n tối trời, chiếc xe một ngựa đă đến, thùng xe có hai chỗ ngồi đối diện nhau. Châu Linh bế Dương Luân c̣n ngủ say trong cái khăn bông, leo vào thùng xe, ngồi ôm nó trong ḷng. Sau đó Lưu Bằng lên ngồi đối diện, và chiếc xe lăn bánh. Họ phải đi sớm để kịp chuyến đ̣ duy nhất trong ngày từ làng Son ghé vào làng Cúc và tiếp tục ngược ḍng về huyện Thiên Lương, nơi mẹ Châu Linh đang tá túc với người cậu của nàng.

Trong xe, Lưu Bằng và Châu Linh nắm tay nhau nh́n say đắm, có lúc chàng chồm tới trước hôn vào đôi môi trái tim, vào má, cổ và vai nàng, họ nói với nhau về bao kỷ niệm và bao lời âu yếm yêu đương. Đi được năm dặm đường, nàng đưa Dương Luân cho chàng ẵm lúc nó c̣n ngủ say nhưng đến giữa giờ măo khi nó thức dậy, thấy ḿnh nằm trong tay “Bác Bằng”, nó kêu, “Mẹ ơi, mẹ ơi… mẹ ẵm con đi” rồi nó tuột xuống ôm lấy Châu Linh. Nàng nói với nó, “Bác Bằng thương con ẵm cho con ngủ đấy… con lại với bác đi.” Nó nũng nịu đáp, “Không, con ngồi với mẹ cơ”, rồi nó đứng sát vào đùi của mẹ. Sau đó như đă mỏi chân, nó ngồi lên băng ghế kế bên Châu Linh trong lúc nàng giở cơm nắm với chả lụa cho ba người cùng ăn. Đến đầu giờ ngọ, xe đến bến đ̣ làng Cúc. Lưu Bằng trả tiền cho xe quay về. Chàng phụ xách hành lư cho Châu Linh, rồi cùng nàng xuống bến chờ đ̣, ở đó đă có khoảng năm người khách đi đ̣ đang ngồi đợi.

Họ đợi măi, đến cuối giờ ngọ mà không thấy thuyền đến. B́nh thường giữa giờ ngọ thuyền đă cặp bến làng Cúc và đến Thiên Lương cuối giờ thân. Ai xuôi về Thiên Tường phải đổi thuyền đến cuối giờ tuất mới đến. Nếu đợi đến mai sẽ có chuyến đ̣ sớm từ Thiên Lương về Thiên Tường, chuyến đ̣ mà Lưu Bằng thường đi để đến với Tiên Hương. Ngồi chờ ở bến đ̣ làng Cúc, Lưu Bằng và Châu Linh như cặp vợ chồng có con mọn. Thằng bé Dương Luân bắt đầu chịu cho Lưu Bằng bế nó và để yên cho chàng hôn nó, trong lúc  Châu Linh đi mua ba bát nước vối cho cả ba người.

Đến giữa giờ mùi có một anh dịch lại đưa thư đi qua nói lớn trên đường cái là sáng nay lính ở làng Son không cho thuyền rời bến v́ nghi trong đám hành khách có hai cha cố người Tây Dương. Họ lục soát, xét hỏi lâu lắm mà chưa t́m thấy. Tin ấy xuống bến đ̣ chỉ trong một khắc, khách đi đ̣ đi tứ tán: người quay về nhà, người t́m chỗ trọ.

Lưu Bằng cùng Châu Linh lếch thếch đi t́m một nhà trọ, cách bến đ̣ một đoạn đường có cửa hậu nh́n ra sông. Vừa tắm rửa, ổn định xong th́ trời sắp tối. Lúc đó chủ nhà dọn phần cơm lên cho họ. Dưới ngọn đèn dầu lạc, hai người ăn cơm tối. Châu Linh vừa ăn vừa đút cơm cho thằng bé. Lưu Bằng bâng khuâng tự hỏi cảnh này có giống những tối nào hai người ăn tối ở Thiên Thạch khi Cát Dương về muộn.

Aên xong, Châu Linh nằm trên giường ru cho thằng bé ngủ. C̣n Lưu Bằng nằm dưới đất nện trên một cái chiếu cũ, nghĩ ngợi về sự an bài của số mệnh đă đưa đẩy chàng đến với Châu Linh, rồi cũng an bài cho họ yêu nhau say đắm trong lúc chàng vẫn luôn thương nhớ Thanh Hạc và luôn nghĩ đến Dương Liễu. Với một chút mê tín, chàng cho rằng đàng sau sự quyến rũ của Châu Linh có ‘âm hồn’ của Tiên Hương. Chàng nghĩ thế để trấn an lương tâm ngay thẳng v́ chàng không thể cưỡng lại cách thể hiện man dại t́nh yêu của nàng. Nàng bám chặt vào chàng như một cái phao trong  cơn hồng thuỷ của nỗi thất vọng đắng cay. Cho dù chưa chắc nàng được an toàn cùng phao đến bến. Ngay sau đó, Lưu B́nh không muốn nghĩ thế. Châu Linh là định mệnh của chàng, là h́nh ảnh của ‘t́nh yêu vĩnh cửu’ trong tâm hồn chàng mà Tiên Hương là người mở lối, là sứ giả đi trước báo tin. Phải chăng nàng sinh ra ở đời này chỉ để yêu chàng, và chịu đau khổ v́ xa nhau, và…. Nghĩ đến đây, mọi ư nghĩ trở nên nhạt nhoà và Lưu Bằng chợp mắt. 

Khi thằng Dương Luân đă ngủ. Châu Linh lấy một cái áo của Lưu Bằng làm chăn đắp cho nó rồi nàng xuống giường nằm bên cạnh chàng trên chiếu, ôm chàng để ngủ. Nhưng Lưu Bằng đă tỉnh giấc, chàng ngạc nhiên v́ mùi thơm của da thịt nàng v́ ở đây họ chỉ có nước sông để tắm rửa. Nàng khẻ nói:

–          “Anh ngủ nữa đi, em chỉ ôm anh thôi…”

–          “Em vất vả với con ḿnh quá…”

–          “Anh biết không ở Ngăi Yên mọi ngày đều không có anh, em sống mà như người đă chết. Có con ḿnh, em cũng được an ủi phần nào.”

–          “Anh chỉ sợ ngày nào Dương Lư biết …”

–          “Yêu anh, em không c̣n biết sợ nữa.”

Lưu Bằng cảm động, nhưng không nói ǵ. Bàn tay chàng đă đưa vào giữa hai đùi, đến vùng tam giác nóng bỏng, mềm mại. Một lát sau hai người cùng rên rỉ theo tiếng sóng vỗ ŕ rào đều đặn vào bờ sông bên ngoài căn pḥng của họ.

Đến sáng khi tiếng gọi đ̣ của các bạn hàng đi chợ vang lên, những ánh đuốc trên các chiếc xuồng chở rau cải và nông sản về chợ hắt vào những ô mắt cáo sát mái nhà, họ lại đi vào nhau trong ánh sáng chập chờn ấy làm cho động tác lên xuống của Lưu Bằng trên thân thể giữa hai chân của Châu Linh như một thứ vũ khúc huyền ảo theo tiếng rên đều đặïn của cả hai. Lần này trong cơn kích động sau cùng, hai mắt của nàng sụp xuống, rủ hai hàng mi đen và cong trên khuôn mặt như ngây dại. Nàng thều thào nói:

–          “Bằng ơi, anh làm em chết mất…”

–          “Linh ơi, anh cũng chết v́ em…”

Rồi nàng bật ra một tiếng kêu to như tiếng sóng vỡ trên ghềnh băi nhưng không ai nghe thấy v́ trời c̣n tối trừ thằng bé Dương Luân. Ngay sau đó, khi nó kêu lên, “Mẹ ơi!” Châu Linh đă mặc lại áo váy chỉnh tề đứng cạnh giường cúi người xuống ôm lấy nó, lơ đăng như một cái máy v́ toàn thân nàng vẫn c̣n tê dại trong dư vị của lạc thú.

Khi trời đă sáng rơ, họ ra lại bến đ̣ đón đ̣ dọc từ làng Cúc về Thiên Lương, không phải chờ đ̣ từ làng Son đến. Quá trưa họ đă đă đặt chân xuống huyện nhà. Lưu Bằng đưa Châu Linh đến tận nhà cậu nàng. Chàng vào nhà chào mẹ nàng trong lúc  Châu Linh giới thiệu Lưu Bằng là anh chồng gặp nhau ở dọc đường. Chàng thắp hương trước bài vị của cha nàng rồi cáo từ. Khi đưa chàng ra đến cổng, nàng nói:

–          “Chiều mai, anh cho phép em đến nhà anh để thắp hương trước mộ và bài vị bố mẹ anh và ở lại cho đến ngày anh về Thiên Long nhé. Sau đó em ở lại với mẹ và cậu thêm ba tuần nữa mới về Ngăi Yên.”

–          “Ừ, em cứ đến và nhớ bế thằng Luân theo, nó bắt đầu có vẻ mến anh rồi đó.” Sau đó chàng nói tiếp, “Về đó em cứ nói em là Khánh Loan về đây thăm người thân để không ai thắc mắc”. 

 

***

Từ nhà cậu Châu Linh, Lưu Bằng đón một chiếc xe ngưạ thường chở bạn hàng về nhà. Tối hôm đó chàng bàn trước với quản gia Vũ Bính việc đào của cải mà cha chàng đă chôn giấu trước khi qua đời gần phần mộ của ông và của mẹ chàng. Đến giờ tị chàng về pḥng ḿnh nghỉ ngơi.

Sáng hôm sau, khi hai vợ chồng Đỗ Trọng và Thu Đán ra ruộng làm đất chuẩn bị vụ thu đông, Lưu Bằng cùng Vũ Bính và thằng Côi ra chỗ tảng đá nơi trước đây chàng đă thấy ba con rắn hiện ra nhảy múa. Sáng hôm ấy trời nắng đẹp, công việc sẽ được tiến hành trôi chảy. Hai năm trước chàng có về đúng hẹn nhưng đến ngày ghi sẵn trong bản đồ kho báu th́ trời mưa to ba sáng liền, lần ấy chàng phải quay về Thiên Long tay không. Tại sao phải có trời nắng v́ trong bản đồ có vẽ một cây sào ghi rơ kích thước và vẽ cái bóng của nó. Cây sào phải đặt trên tảng đá rắn múa, và bóng của đầu sào chính là vị trí phải đào lên. Sau khi Lưu Bằng chỉ chỗ, thằng Côi bắt đầu đào xuống một cái hố miệng rộng hơn một thước tây. Đến độ sâu gần một thước tây, lưỡi cuốc chạm phải một cái chum bằng đất nung. Lưu Bằng phụ với thằng Côi đưa chum lên mặt đất. Chum có nắp dầy gắn chặt bằng vôi. Lúc đó Vũ Bính đem một chiếc gióng và một cái đ̣n dài để chàng và thằng Côi khiêng chum vào trong buồng của chàng ở đó Vũ Bính đă chuẩn bị sẵn một cái ḥm đóng bằng gỗ dầy ba phân. Sau đó chàng cho thằng Côi về nghĩ dặn không nói cho ai biết việc ba người làm sáng nay.

Khi chỉ c̣n chàng và quản gia trung tín Vũ Bính trong pḥng, Lưu Bằng dùng búa và đục để nạy nắp chum ra. Cả hai kinh bàng hoàng v́ của cải trong chum. Trên cùng là mảnh vải điều, kế đó là đồ nữ trang trong đó có sợi dây chuyền mà mẹ chàng c̣n sống vẫn đeo trên cổ, dưới nữ trang là vàng lá có năm mươi lượng, dưới cùng là vàng thỏi. Lưu Bằng lấy sợi dây chuyền và mười lượng để riêng thành một phần, thêm hai lần mười lượng và năm lượng thành ba phần. Ngoài bốn phần đó, chàng cho tất cả số c̣n lại vào ḥm gỗ, đóng đinh và đai lại bằng da trâu cứng. Sau đó chàng đưa cho Vũ Bính hai phần mỗi phần mười lượng cho quản gia và con gái ông Thu Đán và nói:

–          “Phần này để bác an dưỡng tuổi già c̣n phần này để cho vợ chồng Thu Đán ra riêng cất nhà để ở và làm vốn mua bán, không phải đánh xe ḅ nữa. Bởi lẽ sau ít năm nữa, cháu sẽ xin nghĩ việc quan về đây sinh sống. C̣n năm lượng này để sữa lại cḥi cho thằng Côi, đồng thời chia cho nó một phần ba số heo nuôi và thuê mướn nó cho việc chăn nuôi. Khi nào bán được trừ tiền trả công cho nó, nếu có lời th́ chia thêm cho nó một phần trong ba phần tiền lời. Bác cũng nhớ cho người làm hàng rào giữa khu nhà ḿnh với cái cḥi của nó.”

Thấy Vũ Bính có vẻ thắc mắc về mười lượng vàng và sợi dây chuyền c̣n lại v́ ông biết rơ Lưu Bằng là người rộng răi có khi trở thành phung phí, chàng liền giải thích:  

–          “Số vàng này, cháu dùng để trả ơn người đă giúp cháu ăn học thành tài, có chút danh vị và làm cho bố mẹ cháu nơi chín suối cũng được vui ḷng…”

–          “Cậu muốn nói đến cô Khánh Loan.”

Vũ Bính và cả nhà này không hề biết Khánh Loan với Châu Linh là một. Họ chỉ nói sao hai người giống nhau đến thế.

–          “Vâng, cô ấy hiện về thăm mẹ ở huyện này.”

–          “Thế cũng phải.”

Sau đó Vũ Bính cám ơn rối rít và ôm mớ của cải chia cho ḿnh, cho Thu Đán và thằng Côi, chào ông chủ trẻ và lui gót.

Trưa hôm đó cơm nước xong, chàng chợp mắt nghỉ ngơi đến cuối giờ mùi qua thăm nhà Thiên Phụng và Kim Ngọc. Kim Ngọc sinh được con trai đầu ḷng được bảy tháng, nên ngưng việc buôn bán, Thiên Phụng đi lái thuyền phải về nhà sớm để chăm sóc vợ và con mọn. Lưu Bằng đem theo ít quà mà Thanh Hạc gởi cho anh ḿnh và chị dâu. Hai người vui mừng đón tiếp Lưu Bằng. Nhân dịp này Lưu Bằng cũng nói tặng hai lượng vàng mà vợ chồng Thiên Phụng c̣n thiếu cho cháu bé là Phụng Nguyên. Kim Ngọc cám ơn bạn chồng trong khi pha trà cho hai người. Hai người bạn cố tri ngồi nói chuyện với nhau một lúc lâu. Thiên Phụng khoe với bạn việc ghi âm để giúp các cha cố Tây Dương chế tác chữ quốc ngữ, và việc Kim Ngọc chỉ thêm chữ nho cho chàng. Khi trời nhá nhem tối, Lưu Bằng mới cáo từ.

Về đến nhà, chàng thấy trên bàn thờ song thân khói hương nghi ngút, c̣n đang thắc mắc, Châu Linh từ buồng trong dẫn Dương Luân ra chào “bác Bằng”. Tối hôm đó, sau khi thằng bé ngủ say, Châu Linh qua pḥng Lưu Bằng; lúc đó chàng nằm trên giường để đợi nàng. Nàng vừa nằm xuống bên cạnh, chàng đă hỏi:

–          “Tối nay em khấn ǵ trước bài vị của bố mẹ anh?”

–          “Em xin bố mẹ phù hộ cho ḿnh luôn được b́nh an, mạnh khoẻ…”

–          “Rồi ǵ nữa?”

–          “Em xin bố mẹ nhận em làm con dâu như Dương Liễu và Thanh Hạc để từ nay em là người của nhà họ Lưu, chết th́ làm ma nhà họ Lưu…”

–          “Sao em cứ thích chết thế ?” Lưu Bằng cố gắng nói để nén sự cảm động.

–          “Nhất là được chết trong tay anh…” Châu Linh cười nói.

–          “Vậy anh sẽ cho em chết này…” Lưu Bằng nói trong lúc sự cảm động đă biến đổi thành sự hứng khởi tuyệt vời của t́nh yêu.

Ngay sau đó hai người đan vào nhau, lồng vào nhau, đi vào nhau và rên siết trong sự tận hưởng nhau kịch liệt làm họ tan chảy, bốc hơi vào đêm tối bên trên những ngọn cau nơi những v́ sao xa xăm nhấp nháy.

Sáng hôm sau, khi mọi người đều có việc ra đồng, Lưu Bằng đưa cho nàng mười lượng vàng để nàng thay chàng lo cho con và đeo vào cổ nàng sợi dây chuyền mà mẹ chàng để lại. Từ ngày sợi dây có miếng khánh ngọc bị Cát Dương lấy cắp và dù Dương Lư biết việc mất của ấy, cái cổ trắng cao mịn màng như một trụ ngọc của nàng vẫn chưa có món trang sức nào. Giờ đây sợi dây chuyền này càng làm cho cái cổ nàng xinh đẹp thêm. Lưu bằng không quên âu yếm hôn thật lâu vào cái cổ đẹp ấy.

Trong ngày, Lưu Bằng dẫn Dương Luân đi chơi trong vườn, để mẹ nó phụ làm bếp với bơ già. Rồi chàng bế nó đi vào làng xóm ra tận bờ sông. Mấy người quen cứ tưởng nó là con của Thanh Hạc. Chàng cho nó tắm sông một lúc rồi về. Nó đă bắt đầu mến chàng như một người thân quen. Xế chiều Châu Linh dẫn Dương Luân qua thăm Kim Ngọc, chị kết nghĩa của nàng, ở cách đó bằng chiều dài của hai thửa ruộng, và lần đầu tiên nàng biết mặt Thiên Phụng, chồng của Kim Ngọc hiện nay và là anh của Thanh Hạc. Măi đến chuyến đi này Châu Linh chỉ biết được câu chuyện của Thiên Phụng và Kim Ngọc đă nên duyên cầm sắt. Kim Ngọc vừa mừng vừa lo v́ qua lời kể của bà thầy thuốc quê Hải Dương, Kim Ngọc đă biết mối t́nh say đắm của Châu Linh mà cha nàng nhận làm nghĩa nữ và nho sinh Lưu Bằng. Vậy mà giờ đây họ lại c̣n về quê cùng một lúc. Đúng là “t́nh cũ không rủ cũng đến”. Nhân lúc không có ai ở gần đó, Kim Ngọc kể lại câu chuyện mà bà thầy thuốc nói với nàng, sau cùng nàng nói với Châu Linh:

–          “Ở Thiên Lương này, ngoài chị ra không ai biết việc này, Thu Đán cứ tưởng em là Khánh Loan nào đó v́ họ không ngờ một người ích kỷ và độc đoán như Dương Lư lại muốn ḿnh và ái thiếp được nổi danh như những người có đức hạnh cao siêu. Tuy nhiên em phải thận trọng và cương quyết từ bỏ sự lầm lỡ này thôi. Dương Lư biết được sẽ giết chết em đấy.”

Châu Linh giọng nói buồn buồn như sắp khóc, nhưng khuôn mặt nàng lại rạng rỡ như xuất thần:

–          “Em vẫn biết thế chị ạ, nhưng Lưu Bằng là t́nh yêu cũng là định mệnh của em. Vả lại con tim có bao giờ chịu nghe theo lư lẽ nào khác ngoài chính t́nh yêu. V́ thế nhiều khi em chỉ muốn chết để bảo toàn t́nh yêu của ḿnh mà không làm buồn phiền ai khác. Chị có tin không: có lúc em chỉ muốn Dương Lư giết chết em hơn là sống trong tiện nghi lạc thú mà con tim em biết là sự giả dối và thô bạo. Điều em sợ nhất hiện nay không phải là sợ chết mà sợ t́nh yêu giữa em và Lưu Bằng phai nhạt với thời gian khi bên cạnh chàng có hai người vợ hiền xinh đẹp.” 

Kim Ngọc rùng ḿnh khi nghe câu nói ấy v́ nàng hiểu tâm lư này của một phụ nữ đam mê. Và Châu Linh giờ đây nằm ngoài mẫu người phụ nữ mà nho giáo đặt định. Cô ấy giờ đây nằm ngoài mọi cấu trúc (văn hoá) và cơ chế xă hội hiện hành. Kim Ngọc im lặng một lúc rồi nói qua chuyện khác. Đến lúc chia tay hai chị em lại thấy vui vẻ như xưa. Châu Linh hứa trong mấy tuần c̣n ở lại nhà cậu, nàng sẽ c̣n vào thăm Kim Ngọc và gia đ́nh.

Tối hôm đó, mặc dù biết là không đúng đạo lư, Lưu Bằng và Châu Linh lại đến với nhau trong lạc thú suốt đêm. Họ đă chơi tṛ nguy hiểm ấy v́ linh tính cho họ biết rằng đó là những lần cuối cùng họ ở bên nhau. Vả lại đó là cách duy nhất để họ diễn tả một t́nh yêu ngang trái nhưng mănh liệt mà họ không thể cưỡng lại: t́nh yêu say đắm nhất trong đời họ. Nghịch cảnh và điều bất thường càng thêm gia vị cho cách diễn tả đó.

Sáng sớm hôm sau, Châu Linh theo xe ngựa chở Lưu Bằng ra bến đ̣, cùng đi có người em trai của Đỗ Trọng, giúp chàng khuân vác cái ḥm gỗ mà cậu ta nghĩ là những lư hương và chân đèn bằng đồng. Châu Linh đến bến đ̣ chờ cho hai người đàn ông xuống đ̣ xong và lúc đ̣ rời bến, nàng dẫn con về nhà cậu không xa chợ huyện bao nhiêu. Nàng nhớ măi h́nh ảnh của Lưu Bằng ôm thằng Dương Luân, hôn nó và hỏi nó, “Bác Bằng đi về rồi cháu có nhớ bác không?”

–          “Cháu nhớ bác lắm!” nó ngây thơ đáp lại làm nàng muốn khóc.

Trên con đ̣, Lưu Bằng lúc ấy cũng gục đầu xuống hai đầu gối và khóc, v́ chàng nghĩ đến cảnh Dương Luân phải sống xa chàng, cha ruột của nó, như ngày xưa chàng đă sớm mấât mẹ, sau đó chàng ngủ gục luôn trên đầu gối v́ suốt đêm qua, chàng đă cuồng nhiệt cùng Châu Linh trong lạc thú yêu đương. Tiếng sóng bên mạn thuyền như đôi tay bà mẹ ru ngủ chàng cho đến khi đến tận làng Son giữa trưa chàng mới thức dậy ăn miếng cơm nắm với chả lụa mà em trai Đỗ Trọng mang theo.

Ba tuần sau, Châu Linh biết ḿnh lại có thai. Ban đầu nàng rất lo lắng, nhưng sau đó nàng nghĩ cũng đâu khác ǵ lần trước. Đó là hoa trái t́nh yêu nàng có với Lưu Bằng, nhưng lần này nàng c̣n muốn chứng tỏ cho Lưu Bằng thấy một điều: nàng không kiếm con cho Dương Lư. Đơn giản nàng yêu chàng tha thiết và đón nhận hoa trái tốt lành của t́nh yêu. Trên đường về lại Ngăi Yên sau thời gian về thăm mẹ, nàng quyết báo cho Lưu Bằng tin vui trọng đại này.   

Khi chiếc xe một ngựa chở nàng đi ngang qua Thiên Long cuối giờ tị, nàng nhờ người đánh xe vào huyện đường báo cho Lưu Bằng biết nàng nghỉ lại ăn trưa tại nhà hàng Trường Xuân đến cuối giờ ngọ sẽ đi tiếp về Ngăi Yên. Hay tin ấy, Lưu Bằng vội thay áo quan ra, mặc bộ áo nho sinh và t́m đến nhà hàng Trường Xuân. Chàng thấy Châu Linh đang đợi chàng trên lầu nh́n xuống con phố chính, trước bàn ăn đă dọn sẵn bữa trưa. Bé Dương Luân ngồi ngay bên cạnh. Khi nhận ra chàng, nàng e ấp, thẹn thùng đứng lên chào rồi mời chàng ngồi xuống dùng bữa. Hai người nh́n nhau một lúc vui mừng pha bối rối, như đôi t́nh nhân ḥ hẹn lần đầu. Chưa bao giờ chàng thấy nàng đẹp và quyến rũ như lúc này, yếm trắng che núi đôi nhô cao, áo lụa màu thiên thanh, váy lĩnh nâu, một vẻ đẹp pha trộn niềm hạnh phúc và sự nhẫn nại mệt mỏi. Lưu Bằng hỏi thăm một vài câu về mẹ và cậu nàng rồi cả hai cùng dùng bữa. Nàng vừa ăn vừa đút cho thằng bé, trong lúc Lưu Bằng nói:

–          “Em ghé nhà anh nghỉ ngơi qua đêm rồi mai hăy đi tiếp…”

–          “Không, em không muốn làm Dương Liễu buồn phiền trong khi ngày sanh của cô ấy sắp đến rồi. Phần Thanh Hạc em thấy hợp và thích cô ấy: cô ấy vô tư, phóng khoáng. Lần sau em sẽ có quà cho cô ấy.”

–          “Em chỉ muốn gặp một ḿnh anh hôm nay…”

–          “Vâng, cũng để cho anh gặp Dương Luân thêm một lần nữa…Với lại…”

–          “Với lại chuyện ǵ?” Lưu Bằng ṭ ṃ hỏi.   

Lúc đó thằng Dương Luân chạy lại ôm lấy đùi chàng rồi sau đó chạy ra bao lơn nh́n xuống phố, Châu Linh liền nói nhỏ đủ ḿnh chàng nghe:   

–          “Em lại có thai với anh rồi, v́ thế mới ghé lại đây ăn trưa đồng thời báo cho anh biết tin. Aên xong lại đi tiếp.”

Lưu Bằng không khỏi bàng hoàng. Một niềm vui pha trộn với nỗi băn khoăn khôn tả. Sau cùng chàng nói:

–          “Anh rất vui trước tin này nhưng anh buồn v́ lại làm khổ em.”

–          “Em sẵn sàng chịu khổ v́ biết anh yêu em,” rồi nàng rót một chung rượu mơ và nói tiếp “Anh uống cùng em một chung này và thề hứa với em một điều.”

–          “Điều ǵ?” Lưu Bằng hỏi trong lúc uống hơn phân nửa.

–          “Thề sẽ yêu em trọn đời, trọn kiếp, dù sau này vật đổi sao dời.” 

–          “Anh xin thề.” Lưu Bằng nói và đưa một bàn tay nắm lấy tay nàng. 

–          “Em cám ơn anh và em cũng nguyện với ḷng ḿnh như thế.”

Sau đó họ im lặng dùng bữa, trong lúc vẫn nh́n nhau say đắm, thỉnh thoảng mỉm cười với nhau.