Les Plus Beaux Poèmes Romantiques

Traducteur:  Đông Yên Lương Tấn Lực

Licence d’Enseignement en Littérature Française, Université de Saïgon

Licence d’Enseignement en Philosophie Occidentale, Université de Saïgon

Tình cảm đối với thiên nhiên là một trong những chủ đề chính của thi ca lãng mạn.   

Nhắc đến những từ nầy người ta muốn nói đến ý nghĩa vẻ đẹp của sự vật bên ngoài , những quang cảnh chung quanh chúng ta. Ý nghĩa đó rất tế nhị và gần như không được biết đến trong thế kỷ mười bảy, ngoại trừ La Fontaine và Mme de Sévigné. Chủ đề nầy được khai triển triệt để trong bài thơ Nuit de Neige của Guy de Maupassant.  Nhưng thay vì cảm nhận vẻ đẹp hùng tráng, hay sức quyến rũ  vô biên của thiên nhiên thông qua nắng ấm của mặt trời, ánh sáng của ngày hè tươi thắm hay mùa xuân xanh tươi với cỏ hoa rực rỡ, nhà thơ nầy lại đem đến cho độc giả một thiên nhiên vô cảm của bóng tối, giá băng, tha ma và khốc liệt, thứ thiên nhiên của những bầy chó lạc lòai trong góc rừng buốt giá, những thân cây trụi lá, những ngàn hoa xác xơ, của tuyết phủ bốn bề, của trăng sáng nhạt nhòa ảm đạm, của những loài chim bé bỏng phơi thân trong không gian thờ ơ đè nén hãi hùng.  Thay vì tìm nơi thiên nhiên niềm an ủi và yên bình để vơi đi niềm đau khổ thì nhà thơ, qua hình ảnh run rẩy tuyệt vọng của lũ chim muông, dùng thi ca để minh họa tình cảnh mong manh yếu đuối của người và vật đối trước một thiên nhiên thù nghịch và lãnh đạm.  Hình thức truyền thông của nhà thơ với thiên nhiên trong bài thơ nầy cũng nói lên sự vĩ đại trong tâm hồn cao cả của tác giả khi cảm nhận được và chia sẻ được nỗi bất hạnh của những động vật không có được sự che chở như con người.


 

NUIT DE NEIGE

Guy de Maupassant

La grande plaine est blanche, immobile et sans voix.

Pas un bruit, pas un son; toute vie est éteinte.

Mais on entend parfois, comme une morne plainte,

Quelque chien sans abri qui hurle au coin d’un bois.

 

Plus de chansons dans l’air, sous nos pieds plus de chaumes.

L’hiver s’est abattu sur toute floraison.

Des arbres dépouillés dressent à l’horizon

Leurs squelettes blanchis ainsi que des fantômes.

 

La lune est large et pâle et semble se hâter.

On dirait qu’elle a froid dans le grand ciel austère.

De son morne regard elle parcourt la terre,

Et, voyant tout désert, s’empresse à nous quitter.

 

Et froids tombent sur nous les rayons qu’elle darde,

Fantastiques lueurs qu’elle s’en va semant.

Et la neige s’éclaire au loin, sinistrement,

Aux étranges reflets de la clarté blafarde.

 

Oh! La terrible nuit pour les petits oiseaux!

Un vent glacé frissonne et court par les allées.

Eux, n’ayant plus l’asile ombragé des berceaux

Ne peuvent pas dormir sur leurs pattes gelées.

 

Dans les grands arbres nus que couvre le verglas

Ils sont là, tout temblants, sans rien qui les protège;

De leur œil inquiet ils regardent la neige,

Attendant jusqu’au jour la nuit qui ne vient pas.

 



 

 

 

 

ĐÊM TUYẾT XUỐNG

Guy de Maupassant

Cánh đồng rộng trắng phau, im lìm và bất động.

Không âm thanh khua động, tựa cõi  chết bốn bề.

Trừ tiếng rú từ góc rừng vọng lại

Như tiếng than của lũ chó lạc lòai.

 

Thôi tiếng hát trên không, thôi tiếng rơm giày dưới gót

Đông đã về dày xéo hết ngàn hoa.

Cây trụi lá nơi chân trời trơ trọi

Bày xương khô trắng bệt tựa hồn ma.

 

Trăng trải rộng xanh xao cơ hồ như hối hả.

Vì đang mang giá buốt của trời đông.

Khắp trời đất trăng buồn như tang tóc,

Vội vã đi vì hoang vắng bốn bề.

 

Ánh sáng bạc đổ về theo tuyết xuống,

Sáng mênh mông theo với tuyết ảo huyền.

Và tuyết sáng phương xa với dị hình phản chiếu

Sắc thê lương phờ phạc ánh trăng chìm.

 

Đêm! Đêm kinh hoàng với loài chim bé dại!

Khắp nẻo đường run rẩy gió cóng băng.

Làm sao ngủ trên đôi chân buốt giá

Những lùm cây chúng đậu đã không còn.

 

Trên những cây cành trơ với tuyết

Chúng phơi thân run rẩy đó trong trời;

Nhìn tuyết xuống mắt buồn như khép lại,

Mong một ngày, ngày đó tuyết  thôi rơi.