Les Plus Beaux Poèmes Romantiques

Traducteur:  Đông Yên Lương Tấn Lực

Licence d’Enseignement en Littérature Française, Université de Saïgon

Licence d’Enseignement en Philosophie Occidentale, Université de Saïgon

 

Trong các tác phẩm về sau, nhà thơ nầy nổi tiếng nhờ vào khuynh hướng trữ tình , sử dụng thi ca để diễn đạt   một số quan niệm triết học và siêu hình. Trong thi ca Pháp người ta thường nói đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn.  Nếu quả thực linh hồn là bất diệt thì đôi mắt cũng không thể bị hủy diệt sau khi thân xác chết đi.  Nhưng chủ đề bài thơ không chủ yếu nói lên điểm qui chiếu xa vời đó.  Độc giả bàng hoàng ngay từ đầu bài thơ trước sự mâu thuẫn nghiệt ngã giữa cõi  chết âm thầm u tối và không gian thờ ơ của mặt trời ngày ngày vẫn rọi sáng, của tinh tú vẫn lấp lánh hằng đêm.  Thế giới vô hình được đề cập trong bài thơ phải chăng chỉ là ước mơ của con người hữu hạn hiện diện và mất đi trong giới hạn vật lý của không gian và thời gian vật lý?


 

Les Yeux

Armand Sully Prudhomme

Bleus ou noirs, tous aimés, tous beaux,
Des yeux sans nombre ont vu l'aurore ;
Ils dorment au fond des tombeaux
Et le soleil se lève encore.

Les nuits plus douces que les jours
Ont enchanté des yeux sans nombre ;
Les étoiles brillent toujours
Et les yeux se sont remplis d'ombre.

Oh ! qu'ils aient perdu le regard,
Non, non, cela n'est pas possible !
Ils se sont tournés quelque part
Vers ce qu'on nomme l'invisible ;

Et comme les astres penchants,
Nous quittent, mais au ciel demeurent,
Les prunelles ont leurs couchants,
Mais il n'est pas vrai qu'elles meurent :

Bleus ou noirs, tous aimés, tous beaux,
Ouverts à quelque immense aurore,
De l'autre côté des tombeaux
Les yeux qu'on ferme voient encore
.

 

 

 

Những Đóm Mắt

Sully Prudhomme

Bao đóm mắt đen, xanh, tuyệt vời yêu  dấu,

Đã một thời chiêm ngưỡng nắng bình minh;

Nay yên ngủ trong mồ sâu thăm thẳm

Khi mặt trời vẫn chiếu rọi không gian.

 

Bao đóm mắt mang linh hồn đêm tối

Dịu hiền hơn ánh sáng bạc của ngày;

Khi đốm mắt đang ngập chìm bóng tối

Các vì sao vẫn lấp lánh trên trời.

 

Bao đốm mắt, ôi! không còn thấy nữa,

Không thể nào, không thể thế được đâu!

Có lẽ chúng đã quay về một hướng

Nơi mệnh danh một thế giới vô hình;

 

Đó không khác sao băng vừa biến mất

Nhưng chúng còn, còn mãi với không gian.

Những đóm mắt đã đi vào giấc ngủ

Nhưng không đâu, chúng không chết bao giờ:

 

Bao đóm mắt đen, xanh, tuyệt vời yêu  dấu,

Vẫn mở nhìn ánh sáng của bình minh,

Dù nhắm lại mắt vẫn còn trông thấy

Từ bên kia thế giới của ngôi mồ.