Les Plus Beaux Poèmes Romantiques

Traducteur:  Đông Yên Lương Tấn Lực

License d’Enseignement en Littérature Française

License d’Enseignement en Philosophie Occidentale

Toàn bộ bài thơ là một không gian tưởng tưởng vượt ra ngoài khung thời gian mà  nhà thơ đã sống và đang sống.  Đó là một không gian của cõi  chết trong mắt của những người sống, là thế giới của những hoài bão  không sao thực hiện được trong lúc sinh thời, hoài bão  về tình yêu còn bỏ dở một nơi nào đó trong thời gian và không gian, một hình thức  hạnh phúc không được nuôi dưỡng hay bị cuộc đời quay lưng chối bỏ.  Phủ phục trước những giới hạn hoàn cảnh khắc nghiệt, cảm thức bất lực của con người đôi khi phải tìm nguồn xoa dịu an ủi trong một thế giới tưởng tượng của thi ca, trong đó những u uẩn khát khao có điều kiện giải tỏa với bóng dáng giai nhân kiều diễm, với ánh mắt trong xanh vời vợi như màu xanh của những cánh côn trùng, hay của loài hoa ngũ sắc có linh hồn, thế giới thiên nhiên dịu ngọt của những con đường cũ và những lùm cây cao bóng mát.


 

Lorsque je serai mort

Francis James

 

Lorsque je serai mort, toi qui as des yeux bleus

couleur de ces petits coléoptères bleu de feu

des eaux, petite jeune fille que j’ai bien aimée

et qui as l’air d’un iris dans Les fleurs animées,

tu viendras me prendre doucement par la main.

Tu me mèneras sur ce petit chemin.

Tu ne seras pas nue, mais, ô ma rose,

ton col chaste fleurira dans ton corsage mauve.

Nous ne nous baiserons même pas au front.

Mais, la main dans la main, le long des fraîches ronces

où la grise araignée file des arcs-en-ciel,

nous ferons un silence aussi doux que du miel ;

et, par moment, quand tu me sentiras plus triste,

tu presseras plus fort sur ma main ta main fine

— et, tous les deux, émus comme des lilas sous l’orage,

nous ne comprendrons pas... nous ne comprendrons pas.

 

 

Khi Tôi Chết

Francis James

 

Khi tôi chết, em, mắt xanh vời vợi

Xanh màu xanh của những cánh côn trùng

Của nước, lửa, nầy cô em yêu dấu

Như loài hoa ngũ sắc có linh hồn,

Em sẽ đến cầm tay ta trìu mến.

Dìu ta đi trên lối nhỏ ngày nào.

Trong xiêm áo, nhưng hỡi hoa hồng thắm,

Cổ em nhìn như hoa nở trong tranh.

Chúng ta sẽ không hôn nhau trên trán;

Tay trong tay dọc theo những lùm cây

Nơi con nhện dệt cầu vồng ngũ sắc,

Trong âm thầm dịu ngọt chúng ta đi;

Và đôi lúc, khi nỗi sầu trĩu nặng

Tay em mềm nắm chặt lấy tay ta

Và cũng tựa hoa lùa trong giông tố

Hồn miên man chẳng còn biết điều gì.