Les Plus Beaux Poèmes Romantiques

Traducteur:  Đông Yên Lương Tấn Lực

Licence d’Enseignement en Littérature Française, Université de Saïgon

Licence d’Enseignement en Philosophie Occidentale, Université de Saïgon

Một nhà phê bình văn học Pháp từng nói rằng ngày nay, trong tư tưởng cũng như trong vạn vật thiên nhiên, trong xã hội cũng như trong từng cá nhân, tất cả đều nằm trong trạng thái hoàng hôn.  Xã hội đang chờ đợi những gì hiện ở chân trời sẽ hoàn toàn ló dạng hay hoàn toàn biến mất.  Tư tưởng vẫn luôn luôn là một nhưng với những lo âu khác, sóng vẫn sóng đó nhưng với những chiều gió khác, cuộc sống vẫn cuộc sống đó nhưng với một thời đại khác. Do đó chủ đề bài thơ nầy chung qui cũng là cái trạng thái hoàng hôn xa lạ đó của tâm hồn và của xã hội trong thế kỷ mà chúng ta sống, những tiếng kêu hi vọng pha lẫn với do dự ngập ngừng, những ca khúc tình yêu pha lẫn với những than vãn, sự bình yên đượm sắc u hoài và đau khổ, những dằn vặt nội tâm khó phơi bày ra ngoài bằng thi ca, những dao động chính trị được nhìn bằng đôi mắt thản nhiên, nỗi lo sợ rồi đây mọi thứ sẽ âm u tăm tối. 

Có thể nói tất cả những đặc tính cao nhất và hiếm hoi nhất của thi ca Victor Hugo đều được tập trung trong bài thơ nầy.  Thật khó nói cái gì đáng khâm phục nhất trong đó; sự cô đọng của toàn bài và của các phân đoạn, hay sức mạnh và vẻ đẹp của những hình ảnh; hay sự tập trung lớn lao những hình ảnh trong một ít đoản thi; hay cuối cùng đoạn kết tuyệt diệu chấm dứt bài thơ?


 

Chants du Crépuscule

Victor Hugo

Puisque j’ai mis ma lèvre à ta coupe encore pleine;

Puisque j’ai dans tes mains posé mon front pâli;

Puisque j’ai repiré parfois la douce haleine

De ton âme, parfum dans l’ombre enseveli;

 

Puisqu’il me fut donné de t’entendre me dire

Les mots où se répand le cœur mystérieux;

Puique j’ai vu pleurer, puique j’ai vu sourire

Ta bouche sur ma bouche et tes yeux sur mes yeux;

 

Puisque j’ai vu briller sur ma tête ravie

Un rayon de ton astre, hélas! voilé toujours;

Puisque j’ai vu tomber dans l’onde de ma vie

Une fuille de rose arrachée à tes jours;

 

Je puis maintenent dire aux rapides années:

--- Passez! Passez toujours! Je n’ai plus à vieillir!

Allez-vous-en avec vos fleurs toutes fanées;

J’ai dans l’âme une fleur que nul ne peut cueillir.

 

Votre aile en le heurtant ne fera rien répandre

Du vase oủ je m’abreuve et que j’ai bien rempli.

Mon âme a plus de feu que vous n’avez de cendre!

Mon cour a plus d’amour que vous n’avez d’oubli!

 

 

 

Ca Khúc Hoàng Hôn

Victor Hugo

Vì cốc em dâng ta đã kề môi uống;

Vì trán xanh xao ta đã đặt tay nàng;

Vì hơi thở hồn em ta đã thở

Như hương thơm từ trong bóng đêm chìm;

 

Vì ta đến để đón chờ em nói

Nghe con tim huyền hoặc thốt thành lời;

Vì đã thấy em cười, em khóc

Môi trên môi mắt đăm đắm nhìn nhau;

 

Vì đã thấy trên đầu ta ngây ngất

Ngôi sao em bay mãi sáng trên trời;

Vì đã thấy trong đời ta dậy sóng

Cánh hồng rơi, rơi từ cõi  đời em;

 

Giờ ta nói với tháng năm đang trốn chạy:

Qua ! Qua đi! Ta đâu sợ phải già!

 Hãy cuốn đi những hoa rơi tàn úa;

Hoa hồn ta ai hái được bao giờ.

 

Cánh ngươi đập chẳng làm bình tan vỡ

Rượu đầy vơi ta vẫn uống sao đâu.

Lửa hồn ta nhiều hơn tro ngươi đốt!

Tình tim ta vượt thoát chốn sông mê!