Le Retour de l’Enfant Prodigue

André Gide

 

Le Retour de l’Enfant Prodigue

– André Gide

 

J'ai peint ici, pour ma secrète joie, comme on faisait dans les anciens triptyques, la parabole que Notre-Seigneur Jésus-Christ nous conta. Laissant éparse et confondue la double inspiration qui m'anime, je ne cherche à prouver la victoire sur moi d'aucun dieu — ni la mienne. Peut-être cependant, si le lecteur exige de moi quelque piété, ne la chercherait-il pas en vain dans ma peinture, où, comme un donateur dans le coin du tableau, je me suis mis à genoux, faisant pendant au fils prodigue, à la fois comme lui souriant et le visage trempé de larmes.


L'ENFANT PRODIGUE

 

Lorsqu'après une longue absence, fatigué de sa fantaisie et comme désépris de lui-même, l'enfant prodigue, du fond de ce dénûment qu'il cherchait, songe au visage de son père, à cette chambre point étroite où sa mère au-dessus de son lit se penchait, à ce jardin abreuvé d'eau courante, mais clos et d'où toujours il désirait s'évader, à l'économe frère aîné qu'il n'a jamais aimé, mais qui détient encore dans l'attente cette part de ses biens que, prodigue, il n'a pu dilapider — l'enfant s'avoue qu'il n'a pas trouvé le bonheur, ni même su prolonger bien longtemps cette ivresse qu'à défaut de bonheur il cherchait. — Ah ! pense-t-il, si mon père, d'abord irrité contre moi, m'a cru mort, peut-être, malgré mon péché, se réjouirait-il de me revoir; ah ! revenant à lui bien humblement, le front bas et couvert de cendre, si, m'inclinant devant lui, lui disant : «Mon père, j'ai péché contre le ciel et contre toi », que ferai-je si, de sa main me relevant, il me dit : « Entre dans la maison, mon fils »?...

 

 

 

Nghịch Tử Trở về

– Đông Yên

 

Cũng như trong những tác phẩm bộ ba cổ điển, vì sở thích thầm kín cá nhân, tôi diễn tả ở đây sấm ngôn mà chúa Jésus kể cho chúng ta nghe.  Gát qua một bên những cảm hứng hai mặt tản mạn và rối loạn đã chi phối tôi, tôi không tìm cách chứng minh chiến thắng của một thần thánh nào đối với tôi – kể cả chiến thắng của tôi trên chính tôi.  Tuy nhiên, nếu độc giả đòi hỏi nơi tôi một hình thức mộ đạo nào đó, thì có lẽ họ sẽ tìm thấy điều đó trong bức tranh của tôi, trong đó, như người cống hiến trong góc của bức tranh, tôi quì gối xuống, tương tự như đứa con hư hỏng của tôi, mỉm cười như nó và cũng như nó, mặt tôi đầm đìa nước mắt.

 

Đứa Con Nghịch Tử

Sau một thời gian dài vắng mặt, mệt mỏi vì sự điên rồ và  giống như đã chán chường với chính mình, từ dưới đáy sâu của cùng quẩn mà nó tự chuốc lấy,  đứa con hư hỏng nghĩ  đến khuôn mặt của cha, đến căn phòng không quá nhỏ đó nơi mẹ nó vẫn thường cúi mình trên giường nó ngủ, đến khu vườn tưới bằng nước máy, nhưng có rào giậu chung quanh và ở đó nó luôn luôn muốn trốn ra, đến người anh cả cần kiệm mà nó không hề yêu mến, nhưng người anh cả đó vẫn giữ kỹ chờ đến khi nó trở về phần của cải của nó mà nó, đứa em hư hỏng, đã không thể hoang phí được – đứa trẻ hư hỏng thú nhận rằng nó đã không tìm được hạnh phúc, thậm chí còn chẳng thể kéo dài được cơn thoát loạn mà nó dấn thân vào vì không có hạnh phúc. – À! Nó suy nghĩ, nếu cha tôi,ban đầu tức giận tôi, tưởng tôi đã chết, thì có thể, bất chấp tội lỗi của tôi, ông ta sẽ vui mừng thấy tôi trở về; a! trở về với ông một cách rất khiêm tốn, đầu cúi thấp và bám đầy tro bụi, nếu, cúi mình trước ông, nói với ông: “Thưa cha, con đã có lỗi với trời và với cha”, tôi sẽ làm gì nếu, vừa lấy tay đở tôi dậy, ong nói: “Vào nhà đi, con”?............


Xin xem phần còn lại trong
"TRUYỆN NGẮN SONG NGỮ Tuyển Tập I"
Có thể đặt mua tại
P.O. Box 5201 Santa Ana, CA 92704
Giá: $20 - Tên trên ngân phiếu: Dinh Song
ĐT: (714) 473-3691 - Email: dinhsong@att.net