Trang thơ Lê Hữu Hiệp

Tình ta... một thoáng bay xa.
Đêm thâu… trăn trở vùi trong mơ,
Tưởng về em… nhớ buổi ban sơ...
Theo năm tháng yêu thương lặng lẽ,
Bên nhau, ta dệt mộng ngày thơ.
Bao sóng gió, mưa bão cuốn trôi,
Đời rối rắm, khiến ta buông xuôi.
Phận lênh đênh như thuyền không bến,
Nhân duyên trắc trở… tình xa vời...
Em thổn thức, tim anh nhói đau,
Bầu trời khuya lưa thưa ánh sao…
Bao kỷ niệm, dư âm ray rức,
Đời vô vọng... khi sống thiếu nhau.
Biển mênh mông, trăm sông đổ về,
Tình bay xa… tâm tư nặng nề.
Ngày qua ngày, quanh khung cửa hẹp
Trông chờ, mong nhớ, hồn tái tê...

Tình mong manh…
Ta nâng niu gìn giữ nhé em !?..
Như trăng thanh tròn sáng êm đềm.
Tình nồng ấm, đẹp ngày tương ngộ ?..
Hòa thơ nhạc, vui hát an nhiên…
HYH.
(3. 2016)

An nhiên với định mệnh.
    Thế gian lắm chuyện thị phi,
Sự đời mâu thuẫn, nặng nề tâm can.
    Bá nhơn trăm ý hợp tan,
Ganh đua hai chữ giàu sang để đời.
    Chức quyền lắm kẻ xu thời,
Trăm mưu nghìn kế, tơi bời hại nhau. 
     Kiếp người năm tháng qua mau,
Chạy theo danh lợi, nỗi đau về già.
     Sống trong thế giới ta bà,
Sanh, lão, bệnh, tử, đó là nhân sinh.
      Khổ đau cũng bởi vô minh,
Con đường giác ngộ, tự mình tu tâm.
      Đời người còn vướng nhân duyên,
Sống tình nhân ái, tạo nên duyên lành.
      Lý, tình nên giữ an bình,
Lý thời dung dị, để tình thanh cao.
      Định mệnh ràng buộc do đâu ?
Mỗi người gánh nghiệp, lao đao luân hồi.
      Chẳng ai thoát khỏi lưới trời,
Nhân nào quả nấy, muôn đời chẳng sai.
      Thiện nhân có được mấy ai ?
Gieo nhiều phúc đức, an vui tâm hồn.
      Thuận Thiên thì tất giả tồn,
Nghịch Thiên thì ắt giả vong, chăng là ?
      Có Trời, có Đất, có Ta,
Tam tài, chân lý Nho gia rõ ràng.
      Bác ái, đường đến Thiên đàng,
Từ, Bi, Hỷ, Xả, Niết bàn siêu linh.
      Thiên mệnh định phận rành rành,
 Địa linh tạo khí tinh anh người tài
       Nhân tài tâm đức thanh mai,
Hành việc trượng nghĩa, giúp đời an sinh
      Đường đời có trải thác ghềnh,
Vượt qua khốn khó, tốt lành vận sau.
       Góp tay tạo phước đức nhiều
Đời sau con cháu an hòa yêu thương       
     Bình tâm hiểu lẽ Vô thường,
Bớt lòng dao động ghét thương, oán hờn.
      Đạo đời thấu hiểu Nghĩa, Nhân,
Âm dương hòa hợp, thân tâm an lành.
       Tĩnh tâm giữa cõi vô minh,
Sự đời thấu hiểu, vơi phiền lo âu
      Trần gian cõi tạm chẳng lâu,
An nhiên tự tại, cùng nhau về nguồn. 
Ngàn xanh nét đẹp thiên nhiên,
An nhàn cùng hưởng bình yên mọi nhà.
    Hội hè, Vũ nhạc nhã ca,
Văn hóa Việt tộc thái hòa an vui.            
  HYH.


Bất oán Thiên...
" Ngẫm hay muôn sự tại Trời,
Trời cao đã bắt làm người có thân.
Bắt phong trần, phải phong trần..."
Bất oán Thiên, bất vưu nhân
Trần gian là thế, muôn vàn khổ đau.
Nơi chốn lợi danh,
Biết bao tranh chấp.
Sắc tài, luyến ái,
Si mê, chiếm hữu, bạo hành...
Kẻ thắng, người thua,
Nào vinh, nào nhục,
Bất kính, bất phục,
Phải trái, chính tà, phân lý đúng sai...đều hư ảo.
Oán Trời, trách người, điên đảo tâm can.
Quay cuồng yêu ghét, đầy dẫy hận thù,
Phận người triền miên trong khổ ải...
Hiểu triết lý nhân sinh, nên dưỡng tánh thiện lành.
Người thân bên nhau sẻ chia chân tình.
Bất oán Thiên Địa, hài hòa Nhân định.
Tri hành kết hợp, giữ nếp sống an bình
Giải tỏa sân si, để lòng thanh tịnh.
Tâm an định, phát huy trí dũng.
Không ganh đua cũng đạt chí Trung, chí Thành.
Thượng đế trong ta, tình thương yêu nhân hòa.
Đạo bất viễn nhơn, chân lý đâu xa.
" Thiện căn ở tại lòng ta,
Chữ Tâm kia mới bằng ba chữ tài..."
Theo đường tu giác ngộ, thoát vô minh,
Thấy đời vô thường, tự rời bỏ hư danh.
Tĩnh thức, minh Tâm, lòng thanh thản
Kiến Đạo, ta sống đời tự tại an nhiên...
HYH


Hoa Hồng dại
Chân tình em thanh khiết,
Như hoa nở sáng tinh mơ…
Những nụ hoa nhỏ xinh bên núi đồi xanh biếc,
Những hoa hồng hoang dã nét nguyên sơ.
Cánh hoa mỏng manh với sắc hoa hồng thắm,
Nhụy hoa vàng óng ánh,
Giữa trời xanh bao la.
Hoa hồng dại không kiêu sa, không lộng lẫy,
Như muôn hồng hoa đại đóa vườn ngự uyển,
Như triệu đóa hồng rực rỡ trên lẵng hoa.
Hoa hồng dại ướp thiên nhiên bát ngát,
Nên hương nhụy hoa luôn nồng nàn…
Tâm hồn em như hoa đơn sơ, thân thiết...
Đồng tâm an nhiên, ta kết giao tri kỷ,
Cùng góp lạc quan cho cuộc sống thanh bình
Cùng xây yêu thương, lòng nhân ái chan hòa
Chân tình này, anh suốt đời trân quý.
HYH.
(12-2014)

Tâm tư giao mùa
Mỗi lần sắc phượng Hạ đỏ…
Chuyển sang màu cúc Thu vàng.
Mỗi lúc giá lạnh đầu Đông…
Phơn phớt trên lá Thu phai.
Cứ mỗi chiều Thu loang sắc tím…
Hay khi trời xế chiều Đông đầy mây xám bay...
Cứ mỗi lúc giao mùa thời tiết…
Lòng em lại nghe trăn trở bâng khuâng.
Dù nắng chiều chưa tắt,
Mà trong mắt em màu hoàng hôn dâng đầy.
Phải chăng em luôn vấn vương bao hoài niệm?
Ký ức xa rồi ! Vẫn không thể nào quên
Những ngày xanh, áo trắng, áo hồng, áo tím…
Những con đường bóng nắng trên tóc, trên vai.
Đưa các bước chân trẻ đến ngôi trường xưa…
Những giảng đường, lớp học quen thuộc,
Vẫn âm vang lời thầy giảng văn hóa Việt,
Bên dãy hành lang, cành phượng vĩ đong đưa.
Những tháng năm của tuổi xuân xanh biếc…

Một thời ước vọng của tuổi hai mươi…
Chỉ khoảng khắc giao thời, đã vuột xa đời tuổi trẻ,
Bao năm tháng trôi, lặng lẽ trải nghiệm tang thương.
In dấu ấn trong tâm hồn em sâu khuất...
Hãy bình an nghe em!
Giữ mãi niềm tin yêu tự tại.
Cùng nhau, ta chia sẻ những nỗi u hoài,
Ta cùng nhau góp lại nhiều niềm vui.
Dẫu nắng Hạ gay gắt và mưa Thu buồn giao mùa,
Hay gió Đông lạnh lùng thổi lùa về rét mướt...
Ta vẫn trở lại những ngày Xuân,
Muôn hoa lại đua nở khoe hương nồng, sắc thắm,
Khung trời cây lá vẫn xanh tươi ngút ngàn,
Và ta bên nhau mãi ấm áp tình thân...
HYH.
(12-2014)


Chân tình
Em duy nhất để tình anh vĩnh cửu,
Khi tâm giao, ta thể nhập Càn Khôn.
Thiên Địa chi Đức, Nhân Nghĩa chí Thành.
Đồng thanh khí ắt tương ưng, tương cận.
Lòng nhân ái bao la dung dị,
Đạo và đời hợp tấu, dĩ vi hòa...
Em như là hội tụ các loài hoa,
Tươi nở bốn mùa, đẹp lung linh đa sắc mầu.
Tuổi mộng mơ, em yêu hoa màu tím,
Một thời yêu thương cảm xúc dạt dào.
Hương thanh xuân như nắng mai dịu ấm,
Ý hướng tương lai mơ ước thanh cao...
Biển đời chợt nổi ba đào, sóng dữ.
Thế sự bổng nhiên vật đổi, sao dời.
Qua thử thách sinh tử, anh luôn cười lạc quan.
Dẫu bão tố cuộc đời, em vẫn trọng ân tình.
Giữa kiếp sống bể dâu đảo điên ly tán,
Ta giữ một lòng tin yêu thiện lành.
Trải nghiệm đời điêu linh khắc khoải,
Ta cũng mang nhiều dấu ấn hoài nghi.
Đồng tâm hướng thiện nên duyên tương ngộ,
Vượt qua nghiệt ngã, cùng xác tín chân tình.
Không thể mãi đắm chìm trong mộng ảo,
Ta vươn lên thoát khỏi vô minh,
Tu dưỡng thanh nhiên, tìm về nguồn cội,
Tình yêu chân thành chan hòa khắp nhân sinh...
 
  HYH.
(1-2015)
Tình xưa ... Tình xa
Cứ ngỡ tình xưa thắm đượm,
Ba mươi năm tương ngộ, muộn màng không ?
Ngày xưa... thoáng ánh mắt trong,
Tâm tư ghi khắc dịu dàng dáng em.
Em xưa, thơ ngây áo trắng,
Nụ cười tươi, bừng hoa nắng sân trường.
Giờ tan học ta thường sánh bước.
Phố nhỏ, đường cỏ hoa xanh biếc.
Tà áo em bay… tha thướt gió đùa.
Tay trong tay, dệt tình thơ,
Con đường hoa mộng, bến bờ tương lai...

Bỗng dưng thời cuộc mịt mờ,
Tháng ngày lốc xoáy...không ngờ cuốn bay…
Và xa rồi...
Xa thật rồi…những ngày xưa thân thiết,
Phải ly biệt, dù tàn cơn chinh chiến.
Đời mưu sinh, trôi nổi biển dâu,
Những tháng ngày dài hàng bao thế kỷ...

Thu, Đông qua, rồi Xuân trở lại.
Ngày tương phùng… ta ngỡ như mơ.
Mắt nhìn nhau, cùng nhớ về ngày thơ.
Em vẫn dáng hoa xưa hiền dịu,
Nhưng vai gầy trĩu nặng đau thương...
Tưởng như thắm lại tình thân,
Mà sao ta thấy ngại ngần cách xa.
Tóc huyền nay đã pha màu,
Một thời điêu linh… dãi dầu, truân chuyên.
Còn không em ?
Mắt sáng môi hồng và niềm hy vọng...
Còn không anh ?
Mộng văn chương từ áo trắng thư sinh...
Tình xưa dường như trở lại,
Trái tim phai, có giữ mãi chân tình?
Thoáng hương xưa...
Ta có dệt mộng ngày vàng?
Tình mong manh trong gia cảnh lỡ làng…
Sao lời “yêu”…như ngỡ ngàng phù du…
Thôi thì... hãy để tình xa...
Theo sương gió phôi pha lặng lẽ.
Để mỗi chiều buồn quạnh quẽ buông rơi!
Nỗi nhớ nhung...theo mây tím cuối chân trời.
Và nụ cười em...
Như phút giây rực rỡ ánh dương tà.
Và tình ta...
Giữ mãi muôn đời vẻ đẹp nguyên sơ...

HYH.
(Tháng 4-2015)
TÌNH MÃI ĐẸP SẮC THU
Ba mươi năm hội ngộ... chiều mưa,
Ánh nhìn thắm thiết mấy cho vừa...
Xa rồi quá khứ đầy trăn trở,
Tìm lại hôm nay ước hẹn xưa.
Bên hoa em hát bài tình mộng,
Vọng nguyệt anh hòa khúc giao mùa.
Khoảng cách thời gian như vô nghĩa....
Tình ta mãi đẹp sắc thu xưa...
(HYH. Thu 2016)

TÌNH ẤM MÙA ĐÔNG
Ba mươi năm chia cách ngàn trùng...
Trời Đông cô quạnh gió lạnh lùng,
Hội ngộ hôm nay Thu nồng ấm,
Rời xa quá khứ Đông mù sương...
Mắt nhìn mắt, bao điều chia sẻ,
Tay đan tay, tình kết thủy chung...
Từ nay ta nguyện không xa cách,
Mai Trúc giao hòa khúc yêu thương... ( HYH. Đông 2016)

Hoa Hoàng Yến
Vàng Anh hay Hoàng Yến,
Vàng tươi sắc thắm, cánh mỏng manh.
Mưa giông gió táp, tả tơi lá cành.
Hoa cúi mình khép lòng u uẩn,
Nhụy trắng trong, giữ mãi tình sắt son...
Tôi chọn em, hoa Hoàng Yến,
Sắc vàng tươi ẩn nét tinh anh,
Phai dịu nhẹ mùi hương ngát,
Cho đàn bướm ong bớt vây quanh...
Tôi yêu hoa Hoàng Yến,
Dù mong manh giản dị,
Nhưng dịu dàng tinh khiết,
Luôn trọn tình yêu thương...
 HYH
(11.2014)

Mối tình Tiên Rồng
Tình yêu rẻ lối chẳng tại ai,
Truyền thống Tiên Rồng phải chia tay.
Nàng đưa con đi xa lập nghiệp,
Chàng ở lại quê nhà...
Núi non cách trở phân hai.
Long Quân một lòng vì hiếu đạo.
Âu Cơ gánh vác sứ mạng trên vai.
Đừng vì tình lụy, cơ đồ dang dở.
Thương nhau bền vững đợi chờ.
Thân gái dặm trường, qua bao gian khó.
Một tay gồng gánh giang san,
Một tay bảo bọc chăm đàn con thơ.
Mai sao non nước thái hòa,
Tiên Rồng rạng rỡ, nhà nhà hoan ca...
HYH.

Không đề
Cảm thơ không đề, anh đề thơ.
Tình em trong sáng, thật mộng mơ...
Rời xa quá khứ, em rạng rỡ,
Thân thiết chân tình, ta kết giao.
Với anh, em mãi lòng trinh nữ,
Bên em, anh vẫn tình xuân xưa.
Áp lực thời gian đều vô nghĩa,
Bởi tình ta vĩnh cửu chân như.
 HYH.
Bóng nước giữa đồng xanh
Ngồi lưng trâu , buông thả nhẹ nhàng,
Ruộng đồng bao la, non cao chập chùng.
Vui thú tiêu dao, nghêu ngao hát hò,
Cùng soi bóng nước, ta và trâu có đôi, có đàn.
Đồng xanh bát ngát, trời mây ngút ngàn.
Đường đê, bờ ruộng, ta cùng trâu nhịp nhàng tiến bước.
Ước mai sau, tràn đầy hy vọng,
Đời ta, đời trâu sống mãi thanh nhàn...
HYH.

Sắc tím hoa lan
Hoa lan tim tím, em xinh xắn,
Đơn sơ dịu dàng, hương sắc thắm,
Lòng son sắt, em luôn khép kín,
Lúc đêm về, nỗi nhớ mông lung...
Đừng mơ nữa, chỉ là ảo vọng,
Cõi vô thường, biến động muôn trùng,
Tâm tĩnh lặng hướng về trung Đạo,
Niềm vui an lạc vốn Thường Hằng...
HYH.

Đường ta đến với thơ
   Cảm thơ nàng, lòng tôi tha thiết,
Mong được là người bạn tri âm.
Cạnh bên nàng, tôi từ biệt nỗi cô đơn,
Viết những dòng thơ thêm cảm xúc tâm hồn…
Nét mặt nàng hiền hòa, nụ cười thanh khiết,
Nhưng ánh mắt ưu tư, tâm tình trầm lắng,
Nàng làm thơ phảng phất nỗi buồn sâu thẳm.
Bởi chuyện gia đình ưu uất,
Bao nhiêu năm tháng nhạt nhòa tình cảm,
Niềm tin yêu hụt hẩng…
Cảm hiểu tâm tư nàng, tôi đối họa những vần thơ,
Qua thơ văn, tâm tình thêm hòa cảm,
Tình muội huynh thân thiết kết giao...
Sàigòn khi nắng, khi mưa bất chợt.
Tôi cùng nàng, vẫn sánh bước bên nhau,
Cùng chia sẻ những sự đời đau khổ,
Cùng góp nhặt những nét đẹp hương xưa,
Tình cảm dạt dào, vào những bài thơ... 
  HYH.
(thu,2014)

Cafe " Bổng Nhớ "
Anh bên tách cafe sữa nóng,
Em thì sữa nóng tí cafe.
Bên nhau trao đổi những vần thơ,
Chung niềm vui, em cười rạng rỡ...
Ngồi đây "Bổng Nhớ", dìu dịu ánh đèn…
Tiếng nhạc xưa lời ca tình tứ,
Nhớ lại Văn Khoa, một thời tuổi trẻ...
Chung mái trường bạn hữu thân quen...
Tàn cuộc chiến, hết tử biệt, lại sinh ly,
Xa trường, xa thầy, xa bạn hữu,
Những mộng mơ…ngậm ngùi xếp lại,
Thực tại ơi ! Ngọt bùi lẫn đắng cay...
Dâu biển tang thương, lòng người điên đảo.
Văn hóa suy đồi, lạc lõng nhân tâm,
Gia đình, xã hội đầy rối rắm...
Gian dối tràn lan, ân nghĩa suy tàn.
Tương quan kết hợp, chỉ là toan tính,
Tình người tan tác, bất khả hợp thông,
Danh lợi trước mắt, lý nặng hơn tình,
Khiến tim đơn côi, lạnh lẽo tâm hồn…
Em Văn Khoa ơi ! Thôi đừng buồn tủi,
Số phận con người đã định gian truân
Đường đời trải qua điêu linh may rủi,
Hy sinh nhiều là trả nợ trần gian.
Kiếp con tằm, phải nhả tơ ân tình,
Gieo điều nhân ái, giữ tâm an định.
Rồi đến lúc đêm đen cũng kết thúc,
Nụ cười em lại rạng rỡ bình minh...
Cafe "Bổng Nhớ", tâm hồn hòa hợp,
Tình thơ văn còn mãi không phai.
Văn Khoa ơi ! Trong ta hoài niệm,
Vẫn nhớ, vẫn thương dù bao năm rồi,
Kỷ niệm ngày xưa in dấu ấn,
Thương cảm hoài bao giờ phôi phai.
Lưu giữ những ước mơ thời áo trắng.
Để hoa yêu thương nở khắp cuộc đời nầy...
HYH.

Nồng nàn hương Thu
Gió Thu mát dịu, hoa nắng lung linh.
Hai cánh sen hồng, khoe sắc đong đưa..
Lá sen xanh ngắt, xòe kín mặt hồ,.
Gương sen đầy hạt, nhấp nhô sóng nước....
.
Nắng Thu óng ánh soi bóng đôi ta..
Hai đóa Sen hồng bên nhau khắng khít..
Hương sen tỏa thơm ngát,.
Nhụy sen vàng thắm tươi..
Cho sắc Thu không vội phai,.
Cho hương Thu thêm nồng nàn….
Để nụ cười em hồng thắm mỗi ban mai,.
Để tình người bên nhau mãi an hòa....
HYH.

Ước mơ màu xanh
Trời cao xanh biếc,
Đêm trăng thanh không ánh sao.
Tâm tình em thắm sâu tha thiết,
Ước mơ sống dạt dào yêu thương.
 
Trời cao lồng lộng,
Biển rộng trùng dương...
Tình anh như dòng sông chảy xiết,
Giữa tình người rộng lượng mênh mông.
Em như hoa hồng đầy gai rực rỡ,
Khoe hương sắc thắm giữa đời thường.
Nên số phận phải dãi dầu giông tố
Dấn thân một mình lao đao thống khổ.
 
Anh như cây thông cao ngạo triền đồi,
Cũng trải ngàn phong ba bão táp.
Vững vàng anh vượt qua sóng gió.
Đến bên em làm bóng mát an vui.
Anh hiểu quãng đời em nhiều cay đắng.
Em cảm thông nỗi gian lao anh đã sống.
Ta bên nhau lòng rộng mở bao dung,
Tâm thiện lành cùng chung ý hướng...
 
Trời vẫn xanh, mây vẫn trắng.
Đêm ngàn sao vắng lặng ánh trăng.
Hướng sao Hôm, em tâm nguyện,
Mong sao Mai rạng sáng ánh bình minh.
Cho biển đời lặng mưa giông bảo tố.
Người sống bên nhau thân ái chân tình
Trời trong xanh màu biếc,
Ánh trăng rằm, đêm thanh sáng đẹp,
Hướng tầng cao em nguyện cầu.
Cho thế giới luôn màu xanh thanh bình,
Cho tình người yêu thương nhau thắm thiết,
Đời vui tươi màu thiên thanh diễm tuyệt.
   HYH.
(1-2015)

Tình mong manh
Như những hạt sương mai ban sớm,
Đã vội tan ngay trong nắng hanh.
Buổi ban đầu nồng nàn dệt mộng,
Vai kề vai gắn kết những thệ minh…
Chợt một thoáng ánh nhìn nghi ngại,
Đã thôi lời dấu ái chân thành.
Bao hẹn ước cũng đành xóa bỏ.
Ôi ! Tình sao mong manh...mong manh...
Như nụ hoa Xuân vừa bừng nở,
Đã buồn tàn rũ buổi chiều tà.
Trao nhau nụ cười vui chưa trọn,
Nỗi ưu phiền trào giọt lệ xót xa...
Người ngồi lại cô liêu lặng lẽ,
Người quay đi áo não phiền hà.
Đâu rồi ngày tháng đậm đà tha thiết?
Ôi ! Tình theo thời gian phôi pha...
Như khói lam tuyền vương mái lá,
Mỏng mãnh hòa với sương chiều bay.
Chút hiểu lầm, muôn điều trách cứ,
Đã giận hờn nói lời chia tay.
Ngoảnh mặt đi không lời từ biệt,
Buông lòng xa cách, rượu uống không say.
Mắt nhìn nhau u hoài, oán trách.
Ôi ! Tình ẩn hiện như bóng mây...
Sao vấn vương biết bao nỗi nhớ?
Nhiều kỷ niệm ray rức, không quên?
Dấu ấn tình yêu, tâm can ghi khắc.
Phải không em ?
Tận tâm hồn đong đầy mong nhớ.
Phải không anh ?
Sâu trong lòng rộng mở bao dung.

Còn không anh ? Để cảm xúc chân phương...
Thật mong manh như khói, như sương.
Mà tình vẫn dung thông, sâu lắng.
Bởi lòng ta đầy ấp yêu thương.
Miên miên trường lưu dòng suối mát,
Vì bởi tâm tư hiểu lẽ vô thường...
Qua rồi, quảng đời thường đầy khát vọng
Đã qua rồi, những thỏa mãn lục căn...
Ta đến với nhau đâu cần danh lợi,
Chỉ đơn thuần là mối tình chân.
Tình thân ái cảm thông hòa hợp,
Gần bên nhau vô vàn hạnh phúc...
Mỗi lúc xa đi, nỗi đau dâng tràn.
Tình sao mỏng manh? Dễ vỡ tan !..
Tình mong manh, nên vô cùng trân quý,
Như hoa đẹp rực rỡ, như ngọc ngà.
Dù nhẹ như sương, mỏng như làn khói.
Tự bao giờ, tình thắm đẫm thơ ca.
Ta yêu nhau bằng tấm lòng hòa dịu.
Ta nhìn nhau bằng ánh mắt sẻ chia.
Tâm an lành giải bao điều trắc trở.
Tình mong manh, nên ta luôn trân quý,
Để chân tình thành vĩnh cửu chân như...

HYH.
(5-2015)