Vài ḍng về nữ kư giả Kiều Mỹ Duyên 

nhân dịp đọc bản thảo “Hoa Cỏ Bên Đường”

Mộng Tuyền- Chủ báo Bút Tre 

 

Mộng Tuyền, chủ báo Bút Tre Magazine, Arizona

 

    Tôi rất vui khi biết được nữ kư giả Kiều Mỹ Duyên đồng ư in tuyển tập “Hoa Cỏ Bên Đường” – một quyển sách bao gồm loạt bài tản mạn, phỏng vấn… ngắn, nhẹ nhàng, nhưng hữu ích đă được cô viết những năm định cư tại Mỹ. Nếu quyển “Chinh Chiến Điêu Linh” ghi lại nhiều câu chuyện đáng biết trong thời kỳ chiến tranh Việt Nam, th́ “Hoa Cỏ Bên Đường” cũng là một quyển sách nên có nếu cần tài liệu về một số nhân vật quan trọng trong và ngoài cộng đồng người Việt tại hải ngoại cũng như một số nỗ lực v́ Việt Nam như tranh đấu nhân quyền.

    Tôi hân hạnh được gặp kư giả Kiều Mỹ Duyên tại Đại Hội Phụ Nữ Văn Chương lần thứ nhất vào đầu tháng 10 năm 2005 tại Seattle. Tôi không nhớ v́ sao mà ḿnh được chú Quốc Nam, tổng Giám Đốc Cơ Sở Văn Hóa Đông-Phương và SRBS Radio, mời. Đứng cùng những cái tên như Kiều Mỹ Duyên, Jackie Bông, Vũ Thị Dạ-Thảo, Thu Nga, Khuê Dung, Miên-Du Dalat,… tôi vô cùng lúng túng và mắc cỡ. Nhưng những ngày đại hội đă để lại trong tôi nhiều ấn tượng đẹp. Quư cô đă không để tôi cảm giác lẻ loi. Riêng cô Kiều Mỹ Duyên lại c̣n dành cho tôi rất nhiều cơ hội tỏa sáng. Cô phỏng vấn tôi cho các đài mà cô đang hợp tác thời đó. Cô cũng luôn cố ư nhắc đến tên tôi và đẩy tôi ra phía trước khán giả của đại hội những khi có dịp. Những điều này khiến tôi vô cùng cảm kích. Ở khoảng tuổi tôi năm đó, cô đă lăn xả ở chiến trường để có những bản tin và bài viết chân thật nhất về cuộc chiến. C̣n tôi chỉ mới chập chững gầy dựng tờ báo vô vụ lợi Bút Tre nhỏ xíu tại Arizona th́ thiết nghĩ cô đâu cần phải bận tâm như vậy. Sau này tṛ chuyện với cô nhiều hơn, tôi mới biết cô rất quư và đặt nhiều niềm tin và hy vọng vào người trẻ. Tôi chẳng bao giờ nghe cô chê hoặc than phiền về ai, chỉ toàn khen và khen. Nhất là những người làm truyền thông, nghệ thuật nhằm ǵn giữ tiếng Việt và văn hóa Việt trên đất Mỹ th́ cô càng quư v́ cô biết tất cả đều rất cố gắng dù gặp nhiều hạn chế (ví dụ về ngôn ngữ, như tôi). Cô hết ḷng làm cầu nối cho người khác. Thỉnh thoảng tôi ghé California, cô dẫn tôi đi hết nơi này đến nơi khác. Vào chùa, cô giới thiệu tôi với trụ tŕ và xin Thầy cho tôi được tham quan bộ sưu tập đồ cổ quư báu. Lúc đi ăn, cô dành thời gian chờ đợi thức ăn mang ra để cho tôi nói chuyện phone với vị này, vị kia, hoặc là nhắc tôi nên nộp đơn xin phụ trợ tài chánh dành cho các non-profit organization cho tờ nguyệt san Bút Tre… Mỗi lần chia tay, cô không quên nói nhiều câu thương mến và “I love you” làm tôi vô cùng xúc động. Trái tim người kư giả từng sống giữa những lằn đạn và trải qua nhiều cuộc chia ly đầy nước mắt hẳn đă cho cô nhận thức rằng thời gian có bao nhiêu lâu đâu mà hững hờ với người, với đời.

    Tại sao đặt tên tuyển tập này là “Hoa Cỏ Bên Đường”? Tác giả không đề cập đến lư do trong Lời Tạ, nhưng tôi không muốn hỏi v́ tôi xin phép được chia sẻ cái nh́n của ḿnh qua đôi mắt độc giả của tuyển tập này… “Hoa,” theo tôi, là những nhân vật từng gặp gỡ và phỏng vấn như Đức Hồng Y Phạm Minh Mẫn, tổng Thống Gerald Rudolph Ford, tổng Thống Nga Mikhail Sergeyevich Gorbachev, Đại Lăo Ḥa Thượng Thích Tâm Châu... “Hoa” cũng là những buổi hội nghị đầy ư nghĩa như Hội nghị Hội Nghị Copenhagen (2002), Hội Nghị Diên Hồng (2003), Đại Hội Toàn Quân (2003), Hội Nghị Asem 6 Ở Helsinki (2006), Đại Hội Phụ Nữ Văn Chương Toàn Cầu Kỳ III (2013)… Và “hoa” cũng là những tâm t́nh và cái nh́n rất nhân văn, đáng yêu của tác giả Kiều Mỹ Duyên như khi cô viết về Mẹ, về “Một Chuyến Đi (Miên) Ngậm Ngùi, hay “Lạc Quan, Yêu Người, Yêu Đời Mà Sống”… Những cánh hoa này đă cho đời nhiều hương sắc và tôi cảm ơn cô Kiều Mỹ Duyên giúp lưu lại những cánh hoa này trong “Hoa Cỏ Bên Đường”.

Mộng Tuyền, chủ báo Bút Tre Magazine, Arizona

    Tôi đă được đọc rất nhiều bài trong “Hoa Cỏ Bên Đường” trước khi chúng được chọn cho vào tuyển tập này. Mấy năm nay, cô Kiều Mỹ Duyên luôn dành cho Bút Tre hân hạnh đăng những bài viết ngắn của cô. Bài nào cũng được độc giả khen tặng, đặc biệt bài “Cho Nhau Th́ Giờ” gây tác động sâu sắc đến người đọc. Tôi xấu hổ lắm v́ ḿnh phạm nhiều lỗi nêu trong bài viết: “…bạn phải biết ḿnh là ai khi nghe người nào nói rằng tôi có đọc email của bạn hay nhận điện thoại của bạn, nhưng rất tiếc tôi bận quá, tôi không có th́ giờ trả lời.” Cô nói rất đúng: “Người nào cũng có việc làm, có bổn phận, trách nhiệm, không phải ai cũng có th́ giờ nghĩ đến người khác, có th́ giờ quan tâm đến những người xung quanh ḿnh, nhưng nếu biết sắp xếp th́ mọi chuyện đều có thể làm được.”

    Thời đại này, việc đăng tải bài vở trên Internet là phương tiện phổ biến dễ nhất. Nhưng đối với tôi, vẫn có cái ǵ đó quư và trân trọng hơn nhiều khi cầm quyển sách trên tay. 

    Tôi mơ một ngày không xa, người đạo diễn trẻ nào đó sẽ dựng một cuốn phim dựa trên những chi tiết gom từ hai quyển “Hoa Cỏ Bên Đường” và “Chinh Chiến Điêu Linh.” Hăy tưởng tượng cuốn phim bắt đầu ở cảnh văn pḥng địa ốc Ana Real Estate một ngày bận rộn và nữ kư giả Kiều Mỹ Duyên vừa tất bật tiếp khách vừa chuẩn bị cùng camera man đi quay phóng sự chương tŕnh 3 tháng 4 cho đài SBTN của anh Trúc Hồ… Và rồi khi nh́n cảnh các chú, các cô cựu QLVNCH trang nghiêm chào cờ, kư giả Kiều Mỹ Duyên rưng rưng nhớ về cảnh ḿnh đang hân hoan cùng các chiến sĩ Thủy Quân Lục Chiến vui mừng chiến thắng tại cổ thành Quảng Trị vào mùa hè đỏ lửa năm 1972…

    Chúc cô Kiều Mỹ Duyên lúc nào cũng đầy nhiệt huyết với nghề và với người!

Arizona, 06/03/2021

Mộng Tuyền

(ButTreMagazine@hotmail.com)