Trang Nguyễn Mạnh Cường && Hồng Hoa

Dấu chân trên mặt hồ


Viết tặng vong linh Nguyễn Mạnh Cường
Vừa ra đi ngày 2 tháng Sáu 2017
Trời bỗng lạnh trong một ngày Tháng Sáu
Khi nhân gian vừa vắng dấu mặt trời
Vòng tử biệt quay trên từng số mệnh
Đắng cay nào chẳng là nhát dao đâm
Và hạnh phúc chẳng là đường bôn tẩu
Hành trình nào chẳng về với hư vô
"Gót danh lợi bùn pha sắc xám,
Mặt phong trần nắng rám mùi dâu"

Sáu mươi năm với bao nhiêu thành bại
Bao thăng trầm trong một kiếp tài hoa
Trí ngời ngợi và tâm như đại hải
Hồn bao dung quảng đại tựa Ngân Hà
Rồi chợt tắt như một vì sao lạnh
Để trúc đào rũ ngọn Diamond Bar
Rồi thu đến những hàng dương héo hắt
Và còn đâu hỡi những thuở đi, về
Chỉ còn lại là không gian bỏ trống
Dấu bàn chân ai đã bước trên hồ
Quay nhìn lại chỉ còn là bọt sóng
- Đông Yên

Thú Uống Cà Phê và tôi

Tôi bắt đầu uống cà phê từ sau năm lớp 11. Những năm sau 75, gia đình miền Nam nào cũng có những tin buồn: bố mẹ bà con anh em bị đi học tập cải tạo(10 ngày thành mười năm!), thi đại học rớt vì không có lý lịch tốt, gia đình bị đánh tư sản mại bản vv. và vv.. Chúng tôi những chàng học sinh trung học dù không nói ra nhưng đứa nào cũng bất mãn và có những nỗi buồn về thân phận và gia đình.....Chúng tôi bắt đầu tập tành hút thuốc và uống cà phê. Vì không có nhiều tiền, nên chúng tôi chỉ uống ở những quán cà phê cóc. Quán thường là vai chiếc bàn ở Vỉa Hè và dăm chiếc ghế bày lèo tèo ở bên đường. Cà phê thì không biết làm bằng gì mà uống đắng nghét lúc đầu hơi khó chiu lâu dần rồi cũng quen......Ngồi trong quán cà phê chúng tôi bàn đủ thứ chuyện trên trời dưới đất từ chuyện vượt biên tới chính trị, triết học, toán học .... Nói chung là toàn những chuyện đội đá vá trời..... Mà sau này tôi thấy trong một bài nhạc của nhạc sĩ Anh Bằng diển tả rất đúng tâm trạng của chúng tôi lúc đó.

Mộng với tay cao hơn trời....*

Có nhiều quán sau này bắt đầu để nhạc của những nhạc si Pháp Anh Mỹ lừng danh như Lobo, Sylvie Vartan,..... Nhạc sĩ Việt Nam như Phạm Duy, Ngô thụy Miên, Nhật Trường, Phạm đình Chương.... Những bài nhạc này đã len lỏi vào tâm hồn chúng tôi và tao cho chúng tôi những khoảnh khắc thơ mộng để khỏi phải nghe những bài nhạc Đỏ ca ngợi một chủ nghĩa mà không một ai ở miền Nam cảm thấy ưa thích và hát được.

Thỉnh thoảng có được tiền nhiều hơn chúng toi mới vô ngồi ở những quán có để nhạc "không lời" hay nhạc nhẹ để nghe Paul Mariat với những bài nhạc hòa tấu lừng danh như Love is Blue, La vie en Rose, Speak Softly Love, Serenade. Rồi những biến động mới xảy ra, phong trào vượt biên ờ Sài Gòn dâng cao. Bạn bè tôi từ từ thưa thớt dần, kẻ ra nước ngoài đứa phải đi thanh niên xung phong, bộ đội. Ly cà phê uống nhiều khi đắng thêm khi nghe những tin buồn của những đứa bạn bị bắt bớ hay chết trên biển cả khi đi vượt biên.

Rồi tôi cũng qua được nước ngoài. Ở Canda là nơi tôi tới định cư chỉ thấy tuyết trắng xóa về mùa lạnh. Tôi vừa đi làm vừa đi học. Tôi lại lê la đi uống cà phê với những đứa bạn mới sang tỵ nạn. Thưở ban đầu vì ít tiền và vì đứa nào cũng phải lo dành dụm gửi quà về gia đình nên chúng tôi chỉ uống ở những quán Donut gần nhà trước khi đi làm(hút bụi, rửa chén ở down town). Vả lại thời gian đầu không có xe nên chúng tôi không thề uống ở những quán VN thường ở xa khu chung cư được.

Khi những đứa bạn đầu tiên có xe, chúng tôi kéo nhau đi uống cà phê bằng một chuyến xe. Thằng có xe đi rước tất cả những thằng khác để đi uống cà phê chung cho vui. Bây giờ ngồi nghĩ lại thấy VN hồi thời đầu tị nạn thương nhau và đùm bọc nhau nhiều lắm. Ở chỗ tôi ở ít người Việt nên gặp ai là người Việt là tay bắt mặt mừng. Chúng tôi cũng cùng nhau làm báo ở Community Collge và tổ chức những buổi văn nghệ với ca sĩ thường là ở bên Cali đe ủng hộ chương trình cứu nguy người Vượt Biển và những hoạt động cộng đồng khác. Đa số chúng tôi gặp nhau bàn cải tranh luận bên ly cà phê ở quán Việt Nam, quán Donut.....Chuyện vui, buồn, tranh cải xảy ra trong cộng đồng, sinh viên đều được nhắc tới bên những ly cà phê. Những ly cà phê sữa Vn đã giúp những cậu học sinh như chúng tôi thuở ban đầu lưu lạc thức trắng đêm vật lộn với những bài thi cuối khóa, những bài viết ngoại ngữ khó khăn sau những giờ làm việc mệt mỏi ở những tiệm ăn nhà hàng.

Rồi tôi qua Mỹ, định cư ở vùng Cali nắng ấm. Mất một thời gian ngắn rồi tôi cũng lò mò xuống thủ đô tỵ nạn của người Việt Cali. Tôi cũng tìm được một số quán cà phê mà tôi ưng ý như Mái Hiên Tây, Cà Phê Factory,........Ở quán Factory, tôi đã gặp anh nhạc sĩ Trầm tử Thiêng, với những bài ca tràn đầy tình yêu quốc gia, dân tộc, nhạc sĩ Lê Uyên Phương và nhiều những vặn nghệ sĩ khác........ Tôi yêu thích Cali với khí hậu tuyệt vời, những quán cà phê với những cung cách riêng của nó. Ở Cali nếu bạn may mắn bạn sẽ có thể nghe những khúc hát bài ca cua nhửng nhạc sĩ chuyên hoặc không chuyên nghiệp. Bên ly cà phê sữa nóng, tôi ngồi nghe những giọng hát ngọt ngào với những bai hát dẩn dắt tôi đi từ thời niên thiếu hoa mộng cho tới những chuyến đi lưu lạc về những quốc gia khác. Tách cà phê cũng đã thay đổi nhiều. Những năm 80 bạn sẽ uống ly cà phê "với cái nồi ngồi trên cái ly" hay ly cà phê phin và có the đếm từng giọt cà phê chảy xuống ly cà phê rồi mới pha đường vào ly cà phê của mình. Sau này để tiết kiệm thời gian cho cả chủ và khách, ly cà phê được pha sẵn với đường và sữa. Thời gian uống cà phê cũng ngắn di nhiều so với VN, từ mấy tiếng còn giảm xuống 1 tiếng và ít hơn nữa vì công việc và bận bịu với gia đình ngày cuối tuần. Bây giờ thì nhiều khi tôi đi ra tiệm sách rồi ngồi uống cà phê một mình hay đi uống với người bạn đời của mình ở những quán cà phê gần nhà.
Dạo này công việc bận rộn, nên tôi hay uống ở những quán cà phê StarBuck gần nhà, sở để viết những bài khảo luận. Bạn sẽ cảm thấy được những sự khác biết nhiều trong những quán ca phê Mỹ và Việt Nam ở Cali. Từ cung cách phục vụ cho tới vị cà phê.......Mỗi style có những đặc điểm riêng và không thể nào lầm lẫn vào đâu được. Câu chuyện bên ly cà phê cũng thay đổi nhiều từ chuyện bầu cử nam 2012, chuyện nhạc sĩ Việt Khang và tự do vả công bằng cho Việt Nam cho tới tình hình kinh tế, thất nghiệp ở Mỹ. Đó là những đề tài nóng hổi bên những ly cà phê cũng nóng hổi và tràn đầy tình cảm khi nhắc tới những người đã ra đi và đã cống hiến nhiều cho quốc gia va cộng đồng(nhạc sỉ Trầm Tử Thiên, nhạc sĩ Nguyễn đức Quang, nhạc sĩ Trịnh Lâm Ngân và rất nhiều người.....). Thối nhé xin tạm dừng ở đây, nếu bạn ở xa ghé Cali nhớ đừng quên ghé thăm những quán cà phê danh bất hư truyền như Factory, Lạc Cầm(với Sỹ Dự(piano, ca sĩ Bích Vân, Đinh trung Chính, Hoàng công Luận)), Mái tây Hiên(tên cũ là Mái Hiên Tây), Gipsy (với những tay guitarist như James, Thăng, Khoa, Thắng và những giọng hát ngọt ngào (Diễm, Linh, Hoàng .... Không nhớ hết) và đừng quên uống giùm tôi một ly bạn nhé.


Nguyễn Mạnh Cường

(06/2013)

* Nhạc của nhạc sĩ Anh Bằng


Nắng Sài Gòn dịp lễ Giáng Sinh
(Truyện ngắn)

Có một lúc nào đó Tuấn ngồi một mình lặng nhìn những tia nắng chiếu qua khe cửa, nhảy nhót trên những nhánh cây và chợt nhận ra là ánh nắng ở Cali về mùa Thu cũng giống như là nắng Sài Gòn vào dịp lễ Noel. Tuấn còn nhớ thuở còn học Trung Hoc ở VN , Tuấn và T chạy xe dọc theo những con đường đẹp và dễ thương của Sài gòn với những hàng cây cao. Vào dịp gần lễ Giáng Sinh tiết trời hơi lành lạnh thế là các cô Nữ Sinh, Sinh Viên diện thêm những chiếc áo len đầy màu sắc làm cho những con đường ở Sài Gòn thêm rực rở.... Nhiều hôm, hai đứa không nói gi nhiều, chỉ lặng lẽ lái xe, ngắm nhìn đường phố. Đôi khi hai đứa chạy xe lại Hồ con Rùa ghé tiệm kem gần đó để nghỉ chân và ăn kem. Có một lúc nào đó từ radio cả hai nghe bài hát nổi tiếng(Áo lụa Hà Đông) với lời thơ của thi sĩ Nguyên Sa:
Nắng Sài gòn anh đi mà chợt mát
Bởi vì em mặt áo lụa Hà Đông
Anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng
........
Với mái tóc cắt ngắn kiểu Sylvie Vartan, đôi mắt nâu to dịu dàng và vóc dáng mảnh khảnh, T đã làm biết bao chàng trai say đắm. Có lần T lại hỏi Tuấn:
Anh có thấy nắng Sài Gòn về mùa Noel đẹp lắm không anh?
Tuấn không trả lời ngay mà nhìn T một lát rồi nói:
Anh không biết, anh chỉ biết là về mùa Noel thì trời lạnh hơn và đở nắng hơn nên chắc đẹp hơn!!!
T cười nhe hàm răng có hai chiếc răng khểnh xinh xắn và nói:
Anh này chả có biết gì cả!!! Về mùa Noel, nắng Sài Gòn vàng và lung linh hơn.... Anh nhìn kìa.....
Tuấn chỉ biết cười và không nói gì thêm. T ơi cuộc đời của em thật tươi đẹp và đầy đủ còn tôi thì khác..... Lúc đó là vào những năm 70 chiến tranh xảy ra khốc liệc, đám thanh niên như Tuấn bị gọi động viên nếu học trể hai tuổi cho nên Tuấn phải nhâp ngũ. Tuấn còn nhớ vài ngày trước khi lên đường Tuấn và T chạy xe bên nhau, Tuấn ngập ngừng và hỏi T:
Em có tính đi du học tự túc không sau khi đỗ Tú Tài II?
T chỉ cười nhẹ và nói :
Bố mẹ em muốn em đi du học nhưng em không muốn.....nhưng không phải vì anh đâu nha......

Tuấn chỉ biết lắc đầu cười trừ và chở nàng đi xem phim ở Rex. Hôm đó Rex chiếu phim La valse dans l'ombre(Vũ Khúc trong Bóng Mờ). Lúc ra về Tuấn thấy mắt T hơi ươn ướt nên Tuấn đưa nàng về nhà ngay. Chàng sợ nếu nói gì thêm T sẽ khóc nhiều hơn. Cuộc chiến càng ngày càng xảy ra khốc liệt sau khi Tuấn lên đường nhập ngũ cho tới khi biến cố 75 xảy ra làm Tuấn được giải ngũ ....bất đắc dĩ. Vì mang cấp bực thấp nên Tuấn không phải đi học tập lâu..... Sau đó Tuấn tìm đến nhà T thì mới biết là gia đình nàng đã ra nước ngoài từ lâu rồi.
Từ đó bố mẹ Tuấn tìm đủ mọi cách để đưa Tuấn vượt biên qua Mỹ....... Sau cùng thì Tuấn cũng đến được Mỹ sau một thời gian phải nằm ở trại tị nạn. Sau đó, chàng cố gắng học hành trả nợ áo cơm bảo lãnh gia đình và các em sang Mỹ và rồi cuối cùng trở thành một thầy dạy toán tại một trường đại học cộng đồng ở Mỹ.

Hôm nay, trước mùa khai trương năm học mới, Tuấn đang ngồi trong văn phòng chuẩn bị bài giảng cho lớp học thì nghe có tiếng gỏ cửa. Chàng không ngửng đầu lên và chỉ nói :

Come in ,please(Xin mời vào.........)
Một giọng nói ngọt ngào va rất là Bắc Sài Gòn vang lên :
Hello, Xin Chào thầy, em là N..... Xin đươc hỏi thầy mấy câu........
Tuấn hơi ngạc nhiên vì cô nói với chàng bằng tiếng Việt rất sỏi...... Khoảng chừng 19, 20 tuổi chắc là năm thứ hai đai học. N hỏi chàng một số câu về chương trình học của lớp toán chàng dạy và số tín chỉ của lớp học và một số info liên quan tới cách học và thi của môn này. Tuấn tận tình hướng dẩn....và nhủ thầm:
"Nếu mình lấy vợ sớm thì con mình giờ này chắc cũng lớn như cô này...."
Khi đươc trả lời rỏ ràng N rất là vui vẻ và cám ơn Tuấn. N nở một nụ cười thật tươi với hai chiếc răng khểnh thật duyên dáng ...... Nụ cười và khuôn mặt của N làm Tuấn hơi ngở ngàng .... N giống như là một người đã đi qua cuộc đời của chàng với biết bao là kỷ niệm......
Cho tới một hôm vào tháng 12, Tuấn sửa soạn cho lớp học cuối cùng thi nghe tiếng gỏ cửa. N xuất hiện. N hỏi chàng một số câu về chương trình ôn thi cho kỳ thi cuối khóa(final)... Trước khi N về, Tuấn hỏi thăm một chút về gia đình nàng. N cho biết mẹ nàng sang đây vào năm 75, lập gia đình với bố nàng năm 85 va chỉ có mình cô..... Sau một hồi nói chuyện, N kể cho Tuấn nghe là mẹ rất thích trồng hoa và thích ngắm nhìn hoa trong vườn vào những ngày nắng đẹp rực rở. N cũng nói mẹ hay nói là Nắng Sài Gòn đẹp và lung linh lắm khi vào dịp lễ Giang Sinh mỗi khi kể cho N nghe về cuộc sống Sài Gòn trước năm 1975... Khi nghe N kể, Tuấn dường như biết đó là ai rồi..... Chàng không nói và hỏi gì thêm mà chỉ chúc N làm bài giỏi và sẽ có một mùa Giáng Sinh vui vẻ với bố mẹ.
Hôm đó trên đường lái xe về nhà, Tuấn thấy lòng buồn rười rượi... Dường như tất cả những kỷ niệm xa xưa lại hiện về trong trí nhớ của chàng .......Đâu đây dường như chàng vẫn nghe tiếng cười của T và câu hỏi của nàng ngày nào:
Anh có thấy nắng Sài Gòn về mùa Noel đẹp lắm không anh?
Tuấn sẽ có câu trả lời cho nàng ......nếu được hỏi bây giờ:
Nắng Sài Gòn về mùa Noel sẽ đẹp hơn nữa.... T ơi nếu có em........

Một ngày hè
- Nguyễn Mạnh Cường

Tiếng dương cầm nhà ai
Vang vọng buổi sương mai
Giật mình tôi thức dậy
Ôi lại một ngày dài

Buổi trưa nóng nực thay
Không ngọn gió vào đây
Nắng trưa sao gay gắt
Biết bao giơ mưa đây

Chiếu nay qua bên sông
Chiếc thuyến bơi ngược giòng
Tưởng chừng như đứng lại
Cuộc đời sao mênh mông

Buồi tối ngắm trời đêm
Tiếng côn trùng vang rền
Anh trăng đêm tòa sáng
Êm đềm và bình yên

Ngay qua rồi lại qua
Cuộc sống đã cho ta
Vui,buồn và thương nhớ
Giữa mọi người và ta


Em ở đâu
- Nguyễn Mạnh Cường

Trời đã Thu về, em ở đâu?
Mà hoa rơi rụng, sắc phai màu
Mưa rơi lất phất bên khung cửa
Gợi nhớ ngày nào ta có nhau
Em ở nơi nào, có nhớ ta?
Buồn vui nhung nhớ nỗi chia xa
Mới thấy đời sao muôn vạn lối
Sắc không, không sắc, cõi Ta Bà
Đời sao nhiều quá cảnh bể dâu
Biết đến bao giờ bớt khổ đau
Tìm trong hư ảo, đâu chân lý!!!
Vận thế xoay vần, biến chuyển mau

Sáng mai thức dậy
Nghe tiếng chim hót
Sương mù dăng kín
Ôm cả núi non
Cầm đàn tôi hát
Khúc hát mỏi mòn

Chiều đến tôi về
Xa lộ đầy xe
Trời như thấp xuống
Nỗi nhớ theo về
<.div>
Đêm không ngủ iên
Chợt tỉnh giữa đêm
Buồn hiu hắt lạ
Cuộc tình chưa quên

Em nay ở đâu
Ngày đó bên nhau
Còn chăng nỗi nhớ?
Thầm gọi tên nhau
NMC(Nỗi Nhớ)

Thu cảm

Cali mùa Thu trời gây gây lạnh
Cali vào Thu nắng cũng đầy vơi
Thành phố ban đêm vắng người hiu quạnh
Nhạc khúc năm nào, nhớ Sài Gòn ơi

Chiều chậm xuống, nắng leo trên con dốc
Phía xa xa, thung lũng cỏ vàng tươi
Nhè nhẹ bay, ở cuối tận chân trời
Đàn chim biển ôi đường về xa quá!!

Nơi cuối dốc, ghé vào thăm quán lạ
Quán về chiều chỉ có mỗi mình ta
Ly cà phê thêm đắng bởi chia xa
Buồn hiu hắt, nhớ ai, cây thay lá!!

Nguyễn Mạnh Cường
09/21/2011 Vào Thu

Happy New Year

Happy New Year
I wished
We will all have a better year
With less war
Less Conflict
And More....
Love in the Earth
People think about each other more often
In Warm thought
Not Hatred
Less thought about Money
And Fame
They kill the seeds of Love and Happiness
I wish we all share the world
And understand
That we are all gone someday
So what's the point for fighting and jealousy
The world will be less painful
And should be a better place to live
For People with different religions, color of skins
I wish, You wish
And it will become true
Happy New Year!!!
NMC(12/25/2011)


 

Xuân

Ta như ai đó mộng tìm Xuân
Xuân mang tươi thắm đến dương trần
Nàng mang nhân ái gieo muôn lối
Làm đẹp cuôc đời theo dấu chân

 

Xuân mang hy vọng đến mọi nhà
Tình Xuân chan chứa khắp muôn hoa
Cùng nhau chờ đón mùa Xuân đến

Để tình người lại được bay xa

NMC


Chỉ là thoáng qua
- Nguyễn Mạnh Cường

Mùa hè lại về
Ngày dài lê thê
Còn đọng nổi nhớ
Những ngày xa quê

Mỗi năm hè qua
Càng thêm nhớ nhà
Tuổi đời chồng chất
Ngày về quá xa!!

Sài Gòn của ta
Nay đã khác xa
Chỉ còn đâu đó
Trong giấc mơ hoa

Mùa hè ở đây
Chẳng có mưa bay
Không hoa phượng nở
Chỉ có trời mây

Nhớ mùa Hè xưa
Áo trắng năm nào
Con đường ngày đó
Đón ai chiều mưa

Nâm tháng dần qua
Ta nay đã già
Buồn vui Hè đến
Chì là thoáng qua

NMC(04/12)

Em và cuộc đời
- Hồng Hoa

Khi em tuổi mười ba
Cái tuổi thần tiên mà
Cùng bạn bè tíu tít
Cuộc đời tươi như hoa

Thế rồi em 23
Buồn cuộc tình bay xa
Mắt em vướng lệ nhòa
Em bắt đầu xa nhà

Khi em vừa 33
Em yên vui chuyện nhà
Nhìn con em khôn lớn
Và thương chồng hết dạ

Bây giờ em 43
Trở về quê thăm Mạ
Gặp lại chàng năm xưa
Nhìn em mắt thiết tha

Chàng ơi đừng hoài mong
Đừng cho không biếu không
Chàng vẫn còn có thể
Làm người khác nức lòng
Em bây giờ là mẹ
Con em vẫn còn trẻ
Hẹn chàng ở kiếp tới
Còn kiếp này đã ...xong
Đừng làm em xiêu lòng
Đời quá nhiều rắc rối
Đừng tạo thêm cơn giông
Làm cho chồng em khổ
Các con em mất mẹ
Em có đành lòng không ???

Thôi quên đi chàng ơi
Cuộc tình đã nỗi trôi
Những tháng ngày xưa củ
Đã qua đi lâu rồi ...
Tình ơi !!!!!

Chờ Em
- Nguyễn Mạnh Cường

Tôi đến chờ em một buổi chiều
Sân trường ngày ấy vắng cô liêu
Hoa rơi lác đác bên thêm vắng
Lãng đãng xa xa vài cánh diều
Vang vọng đâu đây một khúc ca
Tiếng đàn réo rắt bản tình ca
Lời trong câu nhạc nghe say đắm
Điệu khúc Tango sao thiết tha
Ô hay trời đã quá về chiều
Mà Sao chẳng thấy bóng người yêu?
Nhạc khúc chừng nghe thêm thồn thức
Thấp thoáng từ xa dáng yêu kiều
Ngày ấy bây giờ đã bao năm?
Cuộc sống qua đi với thăng trầm
TIm tôi vẫn nhớ ngày xa ấy
Khúc nhạc hôm nào em nhớ không

Gợi Nhớ Sài Gòn 
- Nguyễn Mạnh Cường
Tôi đến Florida ngày hôm qua
Những trận mưa rào và không khí ẩm thấp
Làm tôi chợt nhớ mùa hè năm xưa
Ở Sài Gòn
Thành phố mà tôi sanh ra
Lớn lên với những kỷ niệm êm đềm va tươi đẹp
Florida có những tòa nhà chọc trời
Đứng sừng sững với những con đường xa lộ
Thẳng tắp và đầy xe
Với những con người sống trong vội vả
Ngay cả trong lúc họ ăn, họ thở và vui chơi
Khác với Sài Gòn ngày ấy của tôi
Con người có thể sống, yêu, làm việc
Trong một nhip điệu vừa phải
Chừng mực và có đầy tiết tấu
Như tiếng côn trùng kêu rả rích
Của một mùa hè năm xưa
Sau một cơn mưa
Sài Gòn ngày ấy có những con đường
Giữa những trận mưa rơi nặng nhẹ
Đường phố ngâp đầy lá cây
Khói thuốc bay lên trong quán cà phê mù sương
Sân nhà ai thoang thoảng mùi hoa Dạ Lý Hương
Tôi đạp xe
Buổi tối đến trường
Lòng giản đơn của chàng trai mới lớn
Đâu biết rằng đời sống thật vô thường
Đã bao năm qua
Dù Ở đâu
Mỗi khi mưa đến
Nhìn những trận mưa rào
Làm tôi nhớ
Bạn ơi
Sài Gòn của tôi
Mãi mãi bên tôi
Nguyễn Mạnh Cường
08/13/2011

NGÀY VỀ
- Nguyễn Mạnh Cường

Tôi đã đi qua những đoạn đưòng
Của những năm dài xa quê huơng
Không thể nào quên mùi mực tím
Chuyển chở tình tôi thuở đến trường

Tôi đã ra đi nhưng sẽ về
Nhìn mái trường xưa vẫn đam mê
Như ngày còn nhỏ tôi đi học
Thầy tôi nhắn nhủ” Nhớ đi về”

Nay trên mái tóc đã hai màu
Buồn vui tâm sự gởi về đâu
Mượn chút thơ văn buồn viễn xứ
Maĩ mãi lòng mang một mối sầu.

Lễ Vu Lan nhớ mẹ
Nguyễn Mạnh Cường
Mẹ tôi tóc bạc da mồi
Nuôi con tần tảo một đời hy sinh
Chăm con từ thuở mới sinh
Khi con khôn lớn, tận tình bảo ban
Dạy con Hiếu Nghĩa vẹn toàn
Đừng tham danh lợi đa đoan cuộc đời
Lời mẹ dậy cố vâng lời
Nguyện xin đền đáp công ơn của người
Năm xưa mẹ đã qua đời
Chúng con ở lại muôn lời tiếc than
Mỗi năm đến lễ Vu Lan
Cài bông hoa trắng nhớ thương mẹ già
Chắp tay cúi lạy Phật Bà
Nhẩm câu kinh kệ Di Đà mười phương
Thắp nhang quỳ lậy tứ phương
Con xin tu tập theo đường mẹ khuyên
Cầu xin thế giới bình yên
Cầu cho đất nước ba miền yên vui
Đời người dân bớt nổi trôi
Mọi nhà hạnh phúc khắp nơi vui mừng
07/31/2011

Ngày Ấy
Nguyễn Mạnh Cường

Thôi nhé từ nay chia tay nhau
Anh đi em ở lại phương nào
Đôi mắt nâu buồn vương kỷ niệm
Biết nói gì đây vơi nỗi đau


Anh đi biền biệt như mây trôi
Còn em ở lại cuối chân trời
Ngày nào hai đứa ta gặp lại
Nỗi niềm nhung nhớ chất đầy môi.

Sài Gòn ngày ấy, bây giờ
Nguyễn Mạnh Cường

Sài Gòn ngày ấy dẩu xa rồi
Vẫn là một mảnh của đời tôi
Cây cao, Mưa Trắng, Đường ngập bước
Chiều xuống bên sông, nhặt nắng rơi

Sài Gòn bây giờ quá đổi thay
Không còn đường vắng, lá me bay
Không còn áo trắng khi tan lớp
Hoa Phượng nở đầy, ai có hay?

Mùa hè Sài Gòn
Nguyễn Mạnh Cường

Sài Gòn mùa hè, mùa chia tay
Kẻ đi, người ở, ôi buồn thay
Nắng nóng tháng năm hong mái tóc
Tháng sáu mưa về ngập đường ray

Mùa hè có khi trời mưa bay
Hạt mưa lất phất trên vai gầy
Nhớ ai vội nép trong hiên vắng
Tránh cơn mưa đầy, ướt tóc mây

Sài Gòn có khi nắng, mưa, nhiều
Như cô thiếu nữ tuổi biết yêu
Như chàng trai trẻ, tim rộn rả
Chờ đợi ai tan trường buổi chiều

Niềm Mong Ước
Đất nước tôi
Hình Cong như chữ S
Người dân tôi chân chất hiền lành
Thế mà sao
Vẫn đói nghèo sau những năm dài khói lửa chiến tranh
Vẫn chưa được hưởng những quyền tự do căn bản

Nhiều cảnh khổ làm ta rơi nước mắt
Buồn rất nhiiều cho thân phận dân oan
Phải làm gì đây để thoát khỏi kiếp lầm than
Đưa đất nước đến ngày mai tươi sáng

Hãy cùng nói những điều cần phải nói
Để bảo tồn mảnh đất của tiền nhân
Dẩu phải hy sinh gục ngã nhiều lần
Ta thề quyết bảo tồn quê hương Việt

Hãy siết chặt bàn tay trên toàn thế giới
Hãy quên đi những khác biệt tỵ hiềm
Để cùng nhau tranh đấu cho nòi giống Rồng Tiên
Được Hạnh Phúc, An Bình, Tự Do và Dân Chủ

Đường đi tới dẫu còn nhiều gian khổ
Hãy vững tin đi vì đó là ước vọng của mọi người
Rồi có ngày bóng tối sẽ tan thôi
Để nhường bước cho ngày mai tươi sáng

LTV (03/08/2012

Tình anh lá diêu bông
- Nguyễn Mạnh Cường

Khúc nhạc năm nào em nhớ không?
Anh viết tặng em khúc ca hồng
Viết trong giấy nháp tình thơ dại
Gói ghém tình anh lá diêu bông
29 thang 4 bước chân đi
Đưa tay gạt nước mắt hoen mi
Chằng biết bao giờ ta găp lại
Anh ơi sao chẳng nói câu gì?
Chảng ở lại mong ngày gặp gở
Em bước đi chẳng biết ngày về
Từ nay đôi ngã chia lìa
Khóc thương trong dạ, buồn vương nảo nề
Thầm ước em đi sẽ trở về
Xa nhau muôn dặm cách sơn khê
Anh đi trờ lai vùng binh lửa
Mong ai giữ trọn, câu ước thề
Nào có ngờ đâu lần cuối cùng
Chằng còn gặp nữa hết chờ mong
Anh đã quay về bên chốn cũ
Từ nay ta đã xa nghìn trùng