Trang thơ Nguyễn Ngọc Bội
Thơ Nguyễn Ngọc Bội đến từ thế giới rét mướt của những cuộc tình đã lặng lẽ ra đi nhưng chưa là vĩnh biệt, từ thảo nguyên xanh xao với những làn sương mỏng như thoát ra từ khóm trúc đào một ngày cuối hạ, báo hiệu nỗi chia xa và mất mát sẽ đến cùng mùa thu với bao lạc lòai trong thiên đường đã mất....- Đỉnh Sóng


Gọi Cánh Uyên Xưa

anh gọi tình xa ở cuối trời
đã lòng dâu biển đã chia phôi
em về trông bóng vầng trăng cũ
hồn có rung vang nỗi nhớ người
 
em khuất dần như vệt nắng nhòa
anh đầu non gọi bóng Uyên xa
gọi chiều xao xác chân mây vắng
và gọi tình em đã mộ hoa
 
một trời mây trắng thản nhiên bay
em vẫn xa như nắng cuối ngày
như đốm lửa tàn như khói mỏng
để anh bãi rộng nhớ chim bày
 
em đã nghe lòng hiu hắt chưa
người đi còn vọng chút âm thừa
mỗi chiều trông bóng mây qua núi
có thấy hồn vang tiếc nhớ xưa
 
thôi ngủ đi em-kỷ-niệm-buồn
sông anh về biển rất cô đơn
xa người lưu lại trên đầu sóng
một chút tình xưa một chút hồn
 
em có nghe không tiếng biển gào
cõi tình xưa tưởng cõi chiêm bao
bên trời vọng tiếng sông em gọi
ru vết đau này như vết dao.

1993

Biền Biệt Chim Xanh
Cuối Trời Tưởng Nhớ

anh lòng như một ngàn xuân mộng
cúi xuống mùi hương mê  hoặc em
một trời tóc rối một trời ngây hương
em cười tóc xoã bay sương
mắt xanh em bóng thiên đường của ta

anh một mình lang thang trời cũ
cuối hồn sương phủ thấy tình xưa

ơi tóc em vàng mộng mị
tóc em vàng quấn quít hồn anh
tóc em vàng quấn quít lòng anh
tóc em vàng như nỗi buồn anh
tóc em vàng day dứt đời anh

biền biệt chim xanh cuối trời tưởng nhớ
bốn phương ngùn ngụt khói thời gian
vẫy tay chào một dòng sông lạ
hồn bỗng vàng theo mái tóc em

anh một mình nhảy luân vũ chậm dưới trời đêm
tiếc thương vô hạn chút tình mộng xa

em cười ru nỗi buồn ta
gọi tình phai tiếc vóc ngà ngọc xưa

ơi bóng đêm dài xanh kỷ niệm
ơi hồn thơm tóc mỹ nhân em
lòng nghe một chút âm thừa vọng
ru cuộc tình yên giấc lãng quên

ngậm ngùi trông khói dòng sông cũ
đã chảy về đâu con nước xưa
luân vũ chậm buồn luân vũ gọi
ta về ngơ ngác bóng sao thưa

Qùynh Hoa

cánh chim em đã vào mây
mà âm buồn vẫn vang đầy hồn ta
khi về nhặt cánh quỳnh hoa
chợt nghe tình ảo vỡ òa trong tâm
với tay níu tiếng ru thầm
bóng chim xưa đã mù tăm cuối trời
tìm trong ta cánh sao rơi
em ngàn xa vẫn một đời tơ vương


Đoạn Cuối Con Đường
- Đông Yên, tháng Bảy 2023
(Viết vào những ngày cuối cùng của Nguyễn Ngọc Bội)
Ngày đời tôi còn trong thời sung mãn
Tôi vẫn thường nói với các con tôi
“Khi nằm xuống và không còn phương cứu chữa
Ba chỉ mong một phát súng vào đầu
Để khỏi phải nằm mê man ngắc ngoải
Trên biên thùy của tử biệt sinh ly”

Lời nhắn đó là một phần bất cập
Trong muôn phần bất cập của nhân sinh
Ai chẳng muốn sống thì ra sống
Tiếc làm gì những ngày tháng lâm chung
Sống không ra sống
Và chết thì chưa chết
Ta nằm đây không nhích được một ly
Ta không khóc nhưng lệ tràn trên mắt
Cuộc đời ta không còn thuộc về ta
Trời và đất chẳng thuộc về ta nữa
Nầy bạn ta và hỡi những người tình
Nếu có thể thì trước giờ hỏa táng
Đến nhà quàng cùng với một vòng hoa
Để ta cháy trong mùi hương của đất
Hồn phiêu du theo những khóm hải đào
Theo giấc ngủ NGHÌN THU VĨNH BIỆT

Tóc Em Bay Lộng Hồn Ta

trăm năm cổ tích em về
ta trần gian vẫn cơn mê hoang đường
thoảng trong hiu hắt tà dương
hồn ta mộ khúc mấy đường tơ rung
tìm nhau trong cõi vô cùng
chân mây người đã muôn trùng chia xa
tóc em bay lộng hồn ta
mắt chiều mê hoặc khói nhòa nhạt vương
nẻo về chỉ thấy mù sương
tìm đâu em bóng thiên đường lãng quên

Đêm Hồng

dường như em khói sương bay
dìu ta vào chốn tháng ngày lãng quên
mắt em một cõi hư huyền
gọi trong ta dậy bóng thiên đường nhòa
vòng tay em bỗng yêu ma
ta bâng khuâng thở thịt da nữ thần
ơi em nhan sắc ngàn xuân
tóc mây bay tưởng khói trần gian xa

Dòng Sông Mộng Mị

khi hồn anh rất âm thầm
là tình xưa gọi trong tâm thức buồn
bình nguyên anh rất cô đơn
khi sông em đã xa nguồn dong chơi
ơi con sóng nhỏ bên trời
tiếc tình xưa hãy ru người chân mây
và anh chim lạ xa bầy
bay ngơ về biển lòng ngây ngất buồn

Cụm Hoa Vàng Bỗng Hóa Thành Tiếc Xưa

chiêù thênh thang nỗi nhớ người
đầu non day dứt một trời mây bay
cỏ khô bãi rộng chim bầy
hồn nghe những vọng âm gầy hắt hiu
mắt anh nhòa nhạt khói chiều
người chưa xa đã tiêu điều dấu chân
vết đau xưa lại ân cần
ơi màu trăng cũ xa dần cõi anh
tìm trong ta bóng chim xanh
cụm hoa vàng bỗng hóa thành tiếc xưa

Thảo Nguyên Buồn

em như con nước chung tình
cùng anh chảy một thủy trình chiêm bao
dòng sông xưa chợt gầy hao
ơi con sóng nhỏ xuôi vào biển xa
một thời yêu dấu vừa qua
khói trần gian đã nhạt nhòa thảo nguyên
mắt em đốm lửa hư huyền
trăm năm hiu hắt soi phiền muộn anh

Gọi Người Đông Phương

ngậm ngùi trông nắng phù sa
sông em hiu hắt đã ra biển rồi
người đi như bóng mây trôi
còn âm vang tiếng bên trời gọi nhau
gọi tình ta cõi biễn dâu
gọi khăng khít cũ gọi màu thịt da
gọi người yên giấc mộ hoa
gọi bi thương gọi buồn ta một đời