Những chiến trường bỏ ngỏ
March
8, 2012
Đỉnh
Sóng
Tiếng
nói của Hoa Kỳ (HK) không c̣n có trọng lượng
như trước nữa. Trước mặt ông Tập
Cận B́nh và trước ông kính truyền thông, Ông Obama muốn
nói ǵ th́ nói; liệu Tập Cận B́nh có để ư nghe hay
không và thế giới có thực sự tin hay không là chuyện
khác. Hăy nh́n vào nụ cười của Tập Cận B́nh
suốt thời gian ở Mỹ th́ chúng ta cũng có thể
trực giác phần nào sự thể. Đă thế họ Tập
tỏ ra thoải mái bỏ th́ giờ ngồi xme bóng rổ
ở Los Angles với thông điệp rất rơ ràng: HK
và cả thế giới nầy chung qui sẽ thuộc về
ai?
Những
nước nhỏ có lư do để nể sợ Trung Quốc
(TQ) như trường hợp của Việt Nam, Cambochia,
Singapore, và Miến Điện nữa. Hiện sự tồn
tại của HK và TQ lệ thuộc vào nhau. Các tập
đoàn tài phiệt Mỹ cần TQ để làm giàu trong
khi các tư bản đỏ của TQ lệ thuộc và Mỹ
để trục lợi; kinh tế Mỹ tùy thuộc vào
những mặt hàng rẻ tiền của TQ và TQ cần thị
trường khổng lồ của HK để sống
sót; ngân sách Mỹ mỗi năm đều lệ thuộc
những khoản tiền vay mới từ TQ và TQ cần
ḥa hoản để mỗi năm nhận về những
món lăi nợ kết xù từ HK, rồi dùng tiền nầy
đài thọ cho quân phí hằng năm để tăng
cường sức mạnh quân sự, một sự
tăng cường mà HK có muốn chạy đua theo cũng
không được. Mỗi bên đều nắm giữ một
số vũ khí để tiêu diệt bên kia: một trong những
con bài chủ của HK là thị trường chủ yếu
tiêu thụ hàng hóa của TQ; ngược lại TQ nắm
giữ một khối lượng công trái khổng lồ
của HK được so sánh như một quả bom
nguyên tử tài chánh. Nhưng thực ra chẳng bên nào dám nghĩ
đến xử dụng những thứ vũ khí đó v́
chúng là những vũ khí tương sát: sẽ không có kẻ
thắng người thua mà cả hai đều bị tiêu
diệt. T́nh trạng lệ thuộc nầy có thể sẽ
tiếp tục ngay cả sau khi vai tṛ bá chủ thế giới
thuộc về tay TQ. Trong chiều hướng hiện nay
TQ cuối cùng cũng có thể thắng được HK về
kinh tế và quân sự mà không cần chiến tranh, nếu
không có yếu tố đột biến nào xảy ra.
Thế giới lúc đó sẽ có người thua nhưng
không có kẻ thắng. Sau khi thắng được
HK về quân sự và kinh tế, TQ c̣n phải thắng chính
họ. TQ sẽ mất bao nhiêu thế kỷ mới
làm cho quốc gia của họ có được một bộ
mặt tương đối xứng đáng với vai tṛ
lănh đạo thế giới trên phương diện
văn minh, văn hóa/nghệ thuật, chính trị, xă hội,
và nhân văn? Liệu họ có đủ bản lănh
để đảm trách vai tṛ bá chủ đó hay không?
Đương nhiên là không, do đó họ cần có HK (hay
đúng hơn tập đoàn tài phiệt Mỹ) mà TQ sẽ
"ủy quyền" để cai trị thế giới.
HK đang từng bước hiện thực hóa vai tṛ nầy
và sẽ đảm trách vai tṛ nầy cho đến khi thế
giới có một cường quốc lănh đạo thực
sự cả trên danh nghĩa lẫn thực tế.
Trong quá tŕnh đó HK sẽ không c̣n là HK của Hợp Chủng
Quốc với đầy đủ 50 ngôi sao trên lá cờ;
rồi đây một số tiểu bang sẽ bắt đầu
ly khai, một số khác sẽ thu ḿnh vào những ốc
đảo để tồn tại.
Khi
viết về quan hệ Trung-Mỹ, người ta chỉ
nh́n thấy mặt trận nổi giữa HK và TQ - ngoại
giao, kinh tế, chính trị, và nhất là quân sự. Và khi
nói đến quân sự người ta tập trung vào Châu Á
và Thái B́nh Dương. Thực ra mặt trận nổi nầy
không quan trọng, hay đúng hơn chỉ là một "trận
giả" của TQ. Mặt trận thực sự
quyết định thắng bại tối hậu đối
với TQ là mặt trận ch́m nằm bên trong HK.
·
Từ lâu, nhờ vào tiền bạc
dồi dào, TQ đă chinh phục được giới tài
phiệt Mỹ và cùng với giới tài phiệt Mỹ họ
đă và đang thao túng truyền thông HK, thao túng dư luận
Mỹ, thao túng cả những bộ quan trọng trong chính
quyền Mỹ (những bộ trưởng quan trọng
đều có những quan hệ nhất định và quyền
lợi nhất với Wall Street, tập đoàn bênh vực
TQ triệt để nhất). Ngay cả Tổng Thống
Obama và Ngại Trưởng Hillary cũng nhiều khi bất
nhất trong chính sách đối với TQ. Chẳng hạn,
trong vấn đề mậu dịch với TQ, ông Obama
đôi lúc chứng tỏ ông muốn thực sự cải
tổ mậu dịch với TQ nhưng cũng có khi ông nói
thẳng với TQ, "Chúng tôi sẽ không đề cập
đến cải tổ mậu dịch nếu các ông tiếp
tục mua công trái của HK." Trước khi nhậm chức,
bà Hillary nói rất mạnh về nhân quyền, nhưng sau
khi vừa nhậm chức ngoại trưởng bà tuyên bố
"Hoa Kỳ sẽ không đề cập vấn đề
nhân quyền với TQ." Chỉ cần thông qua hệ thống
lobby hợp pháp TQ và Wall Street cũng thừa khả
năng thao túng Quốc Hội HK. Họ cũng thừa khả
năng thao túng các cuộc bầu cử tổng thống,
trên danh nghĩa là dân chủ tự do.
·
TQ có một cộng đồng
người Hoa đầy thế lực ở Mỹ, có những
viên chức cao cấp nằm trong guồng máy cai trị
nước Mỹ, có nhiều chuyên viên kỹ thuật trong
nhiều đại công ty Mỹ, có nhiều công dân Mỹ gốc
Hoa có đủ khả năng tài chánh để mua nhiều
cổ phần, thậm chí trên 50%, ở các công ty Mỹ. Những
năm gần đây không ít những vụ gián điệp
kinh tế cho TQ do đám người nầy thực hiện.
Một trong những trường hợp điển h́nh nhất
là John Huang, nguyên Thứ Trưởng Bộ Thương Mại
HK làm gián điệp cho TQ nhằm thao túng chính sách ngoại
giao và quốc pḥng của HK, thao túng những vận động
tranh cử của Đảng Dân chủ, có liên hệ với
Ủy Ban Khoa Học, Kỹ Thuật & Kỹ Nghệ Quốc
Pḥng của TQ (COSTIND). Một trường hợp khác, kỹ
sư Boeing Dongfan Chung đă thu thập những thiết kế
của Phi Thuyền Con Thoi và Hỏa tiển Delta IV
để đưa về Bắc Kinh. Khi bị bắt,
Chung đă cất giấu $3 triệu và bị t́m thấy
với hơn 300,000 trang tài liệu kỹ thuật tại
nhà, cùng với những ghi chép cho thấy ông hi vọng
làm thế nào để giúp đở cái mà ông gọi là “mẫu
quốc của ông”. Trong khi những người gốc Hoa
là quân số chính của hệ thống gián điệp TQ,
những tay trùm gián điệp TQ đôi khi cũng rất
thành công xoay chiều những người không phải gốc
Hoa thành những gián điệp theo lối Liên Xô cũ. Chẳng
hạn, thử xem trường hợp của Ko-Suen Moo, một tham vấn thương vụ gốc
Nam Hàn của Lockheed Martin và những công ty quốc pḥng
khác. Gián điệp xoay chiều nầy t́m cách đến
được kho máy bay ở Florida để mua một
đầu máy phản lực có quạt chạy bằng turbine
do hảng GE sản xuất, đặc biệt thiết kế
cho phi cơ chiến đấu thượng thặng
F-16. Rất may, trong trường hợp nầy, các
nhân viên Thuế Quan HK đă phá vỡ âm mưu; nhưng
đôi khi HK không may mắn như vậy. Trường hợp
không may đó là một người Nam Hàn khác đă bị
TQ xoay chiều, Kwon Hwan Park. Y đă thành công xuất cảng
hai đầu máy trực thăng Blackhawk sang TQ
thông qua một công ty b́nh phong Mă Lai. Tuy nhiên, sét không
đánh hai lần, v́ sau đó Park bị bắt tại Phi
Trường Dulles khi toan bay qua TQ với một va li chứa
đầy những trang bị quân sự để quan sát
ban đêm.
·
TQ có cả trăm ngàn du sinh, mỗi
người họ là một máy hút bụi trong hệ thống
gián điệp kinh tế và khoa học kỹ thuật của
TQ. Nguồn tiền do các du sinh nầy đưa vào là
một trong những yếu tố thao túng các định chế
đại học lớn của HK.
Ngược
lại, HK có mở được mặt trận ch́m nào
tương ứng ở TQ hay không? Họ tự trói tay với
chính sách bất can thiệp của họ. Tệ hại
hơn, v́ đồng tiền, các công ty Mỹ đă bán linh
hồn, giao nạp những bí quyết kỹ nghệ và
thương mại cho TQ. Không như trước kia,
khi mà người Mỹ có mặt ở đâu th́ có CIA ở
đó, với chiều hướng chịnh trị mới,
các quan chức ngoại giao, các chuyên viên kỹ thuật, các
thương gia và các nhà đầu tư Mỹ có mặt ở
TQ chung qui cũng chỉ như những khối bột biết
đi để cho TQ nắn nót tùy ư.
Trên
mặt trận ch́m vừa đề cập bên trên, chẳng
mấy ngạc nhiên khi thấy đám chính trị gia Mỹ
nhiều khi trở nên ngơ ngáo như đang uống thuốc
ngủ. Đó là hậu quả có tính cách cơ chế.
Không phải HK hoàn toàn không nhận thức được
những vấn đề của họ; nhưng trong nhiều
trường hợp không phải nh́n thấy vấn đề
là giải quyết được vấn đề.
Những chính sách như Đa Văn Hóa, Di Dân, An Sinh Xă Hội,
Duy Nhà Nước, Đại Chính Phủ, Toàn Cầu Hóa, Sống
Chung, Tự Do Mậu Dịch, Xuất Nguồn (outsourcing)
v.v. đang phơi bày những hậu quả nghiêm trọng
nhưng không ai biết chúng sẽ đưa nước Mỹ
đi về đâu. Một trong những nan đề
lớn nhất của HK hiện nay là guồng máy quan liêu tệ
hại nhất lịch sử, hiện thân cho căn bệnh
béo ph́ chính trị ở vào giai đoạn không c̣n cứu chửa
được nữa. Guồng máy nầy nuốt hơn
hai phần ba lợi tức làm ra trong lúc khu vực tư, tức
khu vực thực sự làm ra của cải và đóng thuế
để nuôi đám quan liêu đó lại càng ngày càng bị
suy yếu do hạ tầng sản xuất bị TQ lũng
đoạn nghiêm trọng v́ hàng hóa rẻ tiền tràn ngập
thị trường và sản xuất bị đưa sang
TQ. Ngoài ra, cuộc chiến khủng bố, nói riêng, và chủ
nghĩa bài Mỹ nói chung từ khối Hồi Giáo vẫn
chưa kết thúc và kẻ thù thứ nhất nầy vẫn
c̣n là một gánh nặng ngàn cân trên định mệnh của
HK. Sự cô lập của HK
đang xảy ra. TQ là nước sản xuất lớn
nhất thế giới, nước xuất khẩu lớn
nhất thế giới, chủ nhân ông hậu thực dân của
Phi Châu giàu tài nguyên, chủ nhân ông hậu suy thoái của Âu
Châu Địa Trung Hải thiếu tiền, và là đối
tác thương mại lớn nhất của Ấn Độ,
Brazil, và những cường quốc mới trỗi dậy
khác. Tại sao ngạc nhiên khi thấy rằng, trong một
thế giới như thế, quan hệ với HK càng ngày
càng tỏ ra kém quan trọng hơn. Những cường quốc thứ yếu
trên thế giới đang xác định tư thế của
họ, và nói thẳng thừng nói với chúng ta những ǵ
đang ở phía trước. Năm 2010, Hải Quân Hoàng
Gia Úc đă tham gia những cuộc tập trận hải
quân lần đầu tiên với Băc Kinh; một vài tuần
sau, Anh và Đức từ chối không hậu thuẩn Hoa
Kỳ trong nỗ lực nhằm buộc TQ tăng giá đồng
yuan. Ngay cả đối với những đồng
minh thân cận nhất của Hoa Kỳ, vai tṛ bá chủ của
cả Ngủ Giác Đài lẫn đồng dollar toàn
năng cũng không phải là vô điều kiện.
Nhận định của
Mark Steyn trong After America: get Ready for Armageddon:
Thế giới hậu Hoa Kỳ
đang bắt đầu thành h́nh, một hành tinh trên đó
nhũng tên loạn trí và những kẻ đanh đá đứng
ra cai trị và phần c̣n lại cúi đầu tuân thủ.
Thử mường tượng Liên Hiệp Quốc ở
cuối đường một vài năm sau đó: đối
với ba trong số những hội viên thường trực
của Hôi Đồng Bảo An (Anh, Pháp, Nga), một thỏa
hiệp với Hồi Giáo sẽ là một yêu cầu chính
trị cưỡng bách trong nước, và sống chung với
TQ sẽ là ưu tiên ngoại giao hàng đầu. Theo
nghĩa thực tế, điều nầy sẽ co rút
"Tây Phương" lại và tiêu diệt cán cân quyền
lực hậu chiến trong đó ba hội viên thường
trực của thế giới tự do cân bằng với
hai cường quốc độc tài. Nh́n xa hơn nữa
cuối đường - một hành tinh cáu kỉnh của
những lực lượng thù nghịch - Nga, TQ, một Âu
Châu bán Hồi Giáo Hóa, đế quốc Hồi Giáo đang
trỗi dậy, một h́nh thức chế độ Chavez
nào đó ở Châu Mỹ La Tinh - tất cả đều
ác cảm với nhau nhưng HK suy nhược vẫn là mục
tiêu lớn nhất và mời gọi nhất. Sẽ không có
"trật tự thế giới mới", chỉ có một
thế giới vô trật tự, trong đó những quốc
gia nhỏ thất bại có vũ khí nguyên tử trong khi những
quốc gia giàu có nhất lại không thể bảo vệ
biên giới của ḿnh và bị bắt buộc phải
thích nghi với kỷ nguyên hậu HK nếu có thể
được. Tuy nhiên, trong một bối cảnh địa
chính trị như thế, bất kỳ cái ǵ c̣n sót lại
của HK cũng sẽ là mục tiêu mời gọi nhất
- thứ nhất v́ nó lớn; và thứ nh́ v́, như Anh Quốc
đă biết, triều đ́nh biến mất nhưng những
ác cảm đối đế quốc vẫn kéo dài rất
lâu sau khi thời hoàng kim đă chấm dứt. Thử lắng
nghe những "đồng minh" Âu Châu của Washington,
của những "đồng minh Ả Rập phái
Sunni", và những quan chức "nhân quyền" của
Liên Hiệp Quốc nói về nhà nước Do Thái ngày
nay. Đó là cách họ sẽ nói về HK ngày mai.
Trong một thế giới hậu HK, loại thế giới
mà Obama quyết tâm xây dựng, HK sẽ bị bao vây tứ
phía bởi những lực lượng thù nghịch và sẽ
bị xem như ác quỉ một cách phổ biến hơn
bao giờ hết trên toàn cầu. Nửa thập niên tới
đây, sẽ có vụ phủ quyết không chính thức của
Hồi Giáo đối với chính sách Âu Châu. Nga và TQ
đă quyết định rằng, bất chấp những
khó khăn nhỏ ở địa phương của họ
với những tín đồ Hồi Giáo, mục tiêu chiến
lược dài tầm của họ là làm sao giữ những
tín đồ Hồi Giáo quá khích như là vấn đề
của HK. Cái luận lư nội tại của những hoán
chuyển dân số sẽ là làm cho phần lớn thế giới
nhận thức ra rằng tốt hơn nên không nên đứng
về phía mà HK đang đứng. Họ có được
thế giới hậu HK mà họ đă luôn luôn mơ ước,
và, khi họ thích nghi với một hành tinh càng lúc càng nghèo
hơn và bạo động hơn, họ sẽ oán trách
Washington về những kinh hoàng của tân kỷ nguyên một
cách dữ dội hơn bao giờ hết. Trong quá khứ,
khi những cường quốc xuống dốc muốn
ngăn chặn sự xuống dốc của chính ḿnh hay
ngăn chặn sự vươn lên của một cường
quốc khác họ thường tiến hành chiến tranh -
như trường hợp chiến tranh giữa Pháp/Phổ,
Áo/Phổ, chiến tranh Napoleon, và nhiều cuộc chiến
khác. Nhưng đó là quá khứ, khi sự ganh đua cổ
truyền giữa các đại cường được
giải quyết trên chiến trường. Ngày nay chúng
ta đối diện với sự ganh đua giữa các hậu-đại-cường
hậu-hiện-đại (post-modern post-great-power rivalry),
trong đó HK ganh tị cung cách những kẻ hưởng
lợi nhờ tư thế đại cường của
nó để có thể rút lui hoàn toàn khỏi tṛ chơi lớn.
Theo từ ngữ truyền h́nh hiện thực, Đại
Satan muốn rút lui khỏi chiến trường.
Đó cũng có nghĩa là chủ trương "b́nh
thường hóa". Do đó, thay v́ chủ nghĩa cao bồi
đơn phương của Bush, chúng ta đă bầu cho Tổng
Thống Tiếp Cận (President Outreach), một người
rất sung sướng đi xin lỗi thế giới về
toàn bộ chính sách của HK trước tháng 1/2009.
Tiến tŕnh xuống đồi
hay thời kỳ "quá độ" của HK được
chính thức báo hiệu bởi h́nh ảnh Obama cúi đầu
trước Vua Saudi Arbia trong chuyến đi tạ tội
nầy. Hiện tượng rút lui nầy đă và sẽ
được thể hiện qua những chiến trường
bị bỏ ngỏ.
HK đă rủ lui khỏi cuộc
"chiến tranh mậu dịch" với TQ để
TQ tiếp tục trợ giá xuất khẩu và gh́m giá đồng
yuan, vi phạm những cam kết mà TQ đă kư khi gia
nhập Tổ Chức Mậu Dịch Thế Giơi (WTO).
Quốc Hội HK và Wall Street đóng vai tích cực nhất
trong cuộc vận động rút lui nầy. Hai quốc
gia "đồng minh" của Hoa Kỳ là Anh Và Đức
cũng quay lưng không hậu thuẩn mặt trận này. Thượng Viện Hoa Kỳ hôm thứ
hai, 5 tháng 3, 2012, đă đồng thanh thông qua một dự
luật cho phép Bộ Tthương Mại Hoa Kỳ áp dung gần
$5 tỉ tiền thuế trên những hàng nhập khẩu từ
Trung Quốc, Việt Nam và những quốc gia khác. Ngày nay Hoa Kỳ tính chuyện
đơn phương đối đầu với Trung Quốc
và toan "giải quyết" vấn đề ở hạ
nguồn thay v́ ở thượng nguồn. Đám bảo
thủ Club for Growth không phải hoàn toàn ngụy biện khi
nêu lên khả năng trả đủa của Trung Quốc.
Nếu trường hợp nầy xảy ra th́ Hoa Kỳ sẽ
đối phó thế nào?
Hậu
quả và trách nhiệm hiện thời bị giới lập
pháp đùn đẩy hết qua hành pháp hay cụ thể
hơn là Bộ Thương Mại Hoa Kỳ. Và Bộ
Thương Mại HK có tiếng là rất "khoan nhượng",
nếu không nói là đồng lỏa, với Bắc Kinh;
không có ǵ bảo đảm họ có đủ bản lĩnh
để thi hành "mission
impossible" đó. Một
lần nữa Quốc Hội Mỹ lại phủi tay
trong vấn đề đối phó với Trung Quốc.
· Từ cuộc rút lui nầy
HK đă chính thức rút lui khỏi mặt trận
được mệnh danh là "dân chủ hóa TQ" qua
"tự do mậu dịch", một nghi án, hay đúng
hơn là một chiêu bài mà các tập đoàn tư bản Mỹ
xử dụng để có cớ làm ăn với TQ.
Trên thực tế, TQ không "dân chủ hóa" mà ngược
lại c̣n tha hóa HK, nhất là trong hai ngành hành pháp và lập
pháp, hai bộ máy quan liêu đang mắt bệnh béo ph́ ở
giai đoạn không c̣n cứu chửa được nữa.
Hậu quả tha hóa nầy đă đẩy HK từ một
cường quốc sản xuất xuống thành một
con nợ chuyên đi vay tiền để tiêu thụ. Bao
nhiêu đợt kích cầu được thực hiện
với ảo tưởng là kích thích kinh tế nhưng thực
ra chỉ làm giàu thêm cho TQ. Khi không xản xuất ra của
cải th́ tiêu thụ tức là tiêu thụ hàng hóa của kẻ
khác: sản xuất bị xuất nguồn th́ đồng
tiền tiêu thụ xuất huyết.
· Vào tháng 12/2011, trước
sự phô trương lực lượng hải quân hung
hăn của Iran, hàng không mẫu hạm USS John C. Stennis đă
êm thấm rút ra khỏi vịnh Ba Tư, như rút lui khỏi
một chiến trường tiềm năng. Đây là
hiện tượng đầu tiên phơi bày tính lỗi thời
của các hàng không mẫu hạm, một biểu tượng
cho sức mạnh HK từ nhiều thập niên sau Đệ
Nhị Thế Chiến.
· Nh́n về Biển
Đông, với tiến bộ kỹ thuật chiến tranh
và tiền của dồi dào, TQ sẽ có những hỏa tiển
có tầm tác xạ mỗi ngày một xa hơn và số
lượng tàu ngầm mỗi ngày một đông đảo
hơn. Lúc đó hàng không mẫu hạm nói riêng, và Hạm
Đội Bảy của HK nói chung sẽ từng bước
rời xa bở biển TQ, các phi cơ sẽ từng
bước giảm hiệu năng và sẽ giảm đến
mức vô dụng. Cuối cùng
hạm đội nầy sẽ lui về Hawaii, nghĩa là
rút lui khỏi một chiến trường khác nữa
trước sự lớn mạnh của TQ.
· Dấu hiệu rút lui kế
tiếp có thể là bỏ rơi đồng minh Do Thái của
ḿnh với những cam kết suông để lẫn tránh một
chiến trường lẽ ra nên chấp nhận. Tại
sao thủ tướng Do Thái Netanyahu không nói thẳng với
ông Obama: "maintenant ou jamais",
hoặc đánh bây giờ hoặc không bao giờ nữa? Nếu
đánh lúc nầy th́ HK và Do Thái không không hẳn sẽ thắng
nhưng ngược lại họ cũng không chắc sẽ
thua 100% như viễn ảnh sau nầy khi t́nh h́nh thực
sự tỏ ra quá trể. Nếu bảo những trừng
phạt kinh tế đơn phương từ HK và một
số nước Âu Châu sẽ đủ bảo đảm
ngăn chặn chương tŕnh hạt nhân của Iran th́
chẳng qua là cách cho Do Thái uống thuốc ngủ. Bắc Hàn, một xứ nghèo mạc
chứ không phải như Iran, vẫn thành công chế tạo
được bom nguyên tử, bất chấp bao nhiêu
năm cấm vận toàn diện của Liên Hiệp Quốc.
Đúng ra nên nói thẳng rằng trong hoàn cảnh mới, phần
ai nấy lo, khó khăn của ai người đó tự
giải quyết lấy. Viễn ảnh của vấn
đề có thể dễ ước đoán hơn qua
đoạn trích nầy của Mark Steyn: "Thật đáng ngạc nhiên khi
nh́n thấy những đàn ông và đàn bà lănh đạo thế
giới tây phương trong buổi hoàng hôn xem sự hèn
nhát cúi ḿnh của họ như sự can đảm duyên
dáng. Khi Tổng Thống Obama
biểu hiện những cử chỉ luồn cúi nay đă
quên đi ở Cairo, Ngoại Trưởng của ông hù dọa
Israel trong vấn đề Tây Ngạn, cho rằng phải
"chấm dứt các cuộc định cư - không phải
một số đinh cư, một số tiền đồn,
không phải những ngoại lệ do sinh sản tự
nhiên (natural-growth)." Không "sinh sản tự nhiên"?
Điều đó có nghĩa là, nếu vợ chồng bạn
có một đứa con, bạn phải bảo bà nội ra
khỏi nhà? Đến Tel Aviv,
Brooklyn, hay nơi nào khác? Ư thức
hay không, Bà Clinton đă hậu thuẩn cho lập trường
của thế giới Hồi Giáo đối với những
người không Hồi Giáo đang sống bên trong cái mà họ
xem là những miền đất thuộc về Hồi
Giáo: những cộng đồng Do Thái và Cơ Đốc
được tự do đứng yên hay co rút lại,
nhưng không được gia tăng. Liệu Obama có sẵn
sàng cấm sinh sản tự nhiên đối với một
triệu rưởi người Hồi Giáo của
Israel? Không. Tuy nhiên, chính quyền Obama dễ
dàng chấp nhận niềm tin chắc chắn của thế
giới Hồi Giáo vào chủ nghĩa đa văn hóa một
chiều, theo đó Hồi Giáo bành trướng ở Tây
Phương nhưng Cơ Đốc Giáo và Do Thái Giáo dứt
khoát co rút ở Trung Đông, Pakistan, và những nơi khác. "
· Bước rút lui tối hậu là chấp nhận vô điều kiện vai tṛ bá chủ của TQ: cho dù chính phủ HK có thực tâm đương đầu với TQ về quân sự đi nữa th́ Wall Street và Quốc Hội Mỹ không chắc sẽ bật đèn xanh.
Nguồn
gốc vấn đề không phải là chủ nghĩa
tư bản, mà đúng hơn là chủ thuyết duy lợi
của Henry Kissinger được ngụy trang dưới
chiêu bài "sống chung ḥa b́nh" và "hợp tác hai bên
cùng có lợi". Bất chấp những khuyết tật
của nó, và bao lâu HK c̣n duy tŕ chiến tuyến và bất thỏa
hiệp với đối phương, chủ nghĩa
tư bản đă giúp họ thắng được Đệ
Nhị Thế Chiến và Chiến Tranh Lạnh. Nixon và Kissinger đă từ bỏ
chiến tuyến và bắt đầu thỏa hiệp với
kẻ thù rồi đưa đến thất bại ở
Chiến Tranh Việt Nam. Chủ nghĩa duy lợi của
Kissinger đă giúp TQ lớn mạnh, giúp các tập đoàn
tư bản Mỹ giàu to trong khi phần c̣n lại của
nước Mỹ càng lúc càng nghèo đi, nợ nần chồng
chất, kinh tế lụn bại.
Thực tế cho thấy chủ thuyết đó
đă sai lầm và đưa đến những hậu quả
tai hại cho HK, nhưng Kissinger và tập đoàn tư bản
Mỹ không chịu nh́n nhận sai lầm đó, đơn
thuần v́ nó c̣n tiếp tục phục vụ tốt những
quyền lợi ích kỷ của họ. Cao trào Chiếm Đóng Wall Street (Occupy
Wall Street), tiêng kêu cứu tuyệt vọng của những
người Mỹ có lương tri, đă rộn ră một
thời rồi lặng lẻ ch́m sâu, để lại cho
lịch sử HK một áng mây đen trước khi con đại bàn hạ cánh. Lenin từng
tuyên bố, "Bọn tư bản sẽ bán cho chúng ta
sợi dây và chúng ta sẽ dùng nó để treo cổ chúng
(The capitalists will sell us the rope with which we will hang them)."
Chủ nghĩa tư bản không bán sợi dây đó mà chủ
nghĩa duy lợi của Kissinger và các tập đoàn tài phiệt
Mỹ đă bán sợi dây đó cho TQ và ngày nay TQ đem sợi
dây đó bán lại cho HK. Dựa
theo đó, các đồng chí TQ của Lenin ở Bắc Kinh
có lẽ đă cải đổi phiên bản đó để
mang lại hậu quả cay nghiệt hơn: Chúng ta (TQ) bán
cho họ (HK) sợi dây, và ngồi nh́n họ tự treo cổ
lấy.
Nhưng
điều nầy có nghĩa là Lenin đội mồ sống
dậy chăng?
Đương nhiên là không.
Nhưng đây gần như là qui luật: cái ǵ lên rồi cũng phải xuống
(What goes up must come down.)
Xin
nêu thêm một số trích đoạn khác của Mark Steyn:
Hoa
Kỳ đă theo chân Âu Châu để hối hả tiến
đến tự diệt. Đó không chỉ sự sụp
đổ tài chánh đang ló dạng; đó không chỉ một
nền văn hóa dường như đang trên tiến
tŕnh diệt vong, đầy những kẻ bất hạnh,
nuông chiều, ấu trĩ, cứ nghĩ rằng chính phủ
có câu trả lời cho mọi vấn đề; đó không chỉ là nhật thực
tiềm tàng của Hoa Kỳ do hậu quả của tên thủy
thủ say rượu đang thực hiện chính sách ở
Washington. Không, đó là tất
cả những ǵ nêu trên và nhiều vấn đề khác
đang đánh vần một chữ lớn cho Hoa Kỳ: Armageddon (Trận Thư Hùng cuối cùng giữa
Thiện & Ác).
Thế
giới sẽ ra sao nếu không có vai tṛ lănh đạo của
Hoa Kỳ? Nó sẽ không tốt
đẹp – cho bạn và con cháu bạn. Sự suy vong của Hoa Kỳ sẽ
diễn ra từng bước, như một Âu Châu già nua ngồi
nhấm nháp ly cà phê phin cho đến khi diệt chủng. Không, sự suy vong của Hoa Kỳ
sẽ là một viễn tượng đau đớn
được đánh dấu bằng bạo động
và có thể là ly khai...
Đối
người Mỹ, viễn cảnh tốt nhất là giới
lănh đạo Washington cứ để những thần
dân của họ đi trong mộng du để vào những
căn nhà nhỏ hơn, những chiếc xe nhỏ hơn,
những cuộc sống nhỏ hơn, và vào chủ nghĩa
độc tài mềm trong dối trá tinh vi khiến măi đến
gần sáng họ mới biết là tận thế. Hoa Kỳ
đang được cai trị không phải bởi một
bộ máy quan liêu tài năng nhưng bởi một tập
đoàn quan liêu bảo thủ đang áp đặt một
h́nh thức độc quyền của những tư
tưởng lỗi thời. Hăy nh́n chung quanh bạn.
Từ nay trở đi mọi việc sẽ xấu
đi hơn. Trong khoảng thời
gian mười năm, sẽ không c̣n Giấc Mơ Mỹ,
chẳng hơn ǵ Giấc Mơ Hy Lạp hay Bồ Đào
Nha. Trong hai mươi năm nữa,
bạn sẽ sống trong cơn Ác Mộng Mỹ, với
những vùng đất bao la của đất nước
bị giáng xuống thành những khu ổ chuột của
Châu Mỹ La Tinh; những người giàu th́ chạy sang
Bermuda hay Tân Tây Lan hay bất kỳ ở đâu trên hành tinh
mà họ có thể mua được một ít th́ giờ,
phần c̣n lại th́ bị bẩy vào những hoang tàn
đổ nát của phù du không tưởng bao phủ trong
nghèo đói, bạo động và bệnh tật. Hậu Hoa Kỳ?
Vâng. Chúng ta sẽ sống vất vưởng một thời
gian trong một hoàng hôn tranh tối tranh sáng, c̣m cỗi, bất
lực, suy đốn thành một loại bệnh thần
kinh xă hội, hết khả năng theo kịp với những
ǵ đang xảy ra và với một bám víu ngoan cố
hơn vào quá khứ. Trong một
thời gian, có thể vẫn c̣n một thực thể mệnh
danh là "Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ", nhưng
nó sẽ có ít ngôi sao hơn trên lá cờ, sẽ không có cái ǵ
gọi là "hiệp chủng" nữa, và nó sẽ không
có một liên hệ nào với nền cộng ḥa của
chính phủ giới hạn mà thế hệ thứ nhất
của người Mỹ đă chiến đấu bảo
vệ. Và sự sống, tự
do, và mưu cầu hạnh phúc sẽ dứt khoát không
có.Nhưng chẳng bao lâu viễn cảnh đó sẽ chẳng
c̣n xa lạ nữa. Phần lớn cuộc bàn thảo về
cuộc hẹn của Hoa Kỳ với định mệnh
mang một sắc thái quái đản mơ hồ của những
thập niên giữa thế kỷ, tất cả đều
liên quan đến những xu hướng dài tầm và những
chỉ dấu xa vời khác. Thực tế, chúng ta sẽ
có cơ may đến điểm hẹn trong tầm ngắn
và c̣n đủ sức để tiêu ma trong tầm dài.
Khuynh hướng suy hoại
(Declinism)" ngày nay đang lơ lửng trên không, nhưng
chúng ta, những thành viên toàn thời gian của tận thế,
đă thực sự vượt qua giai đoạn đó rồi.
Trong khoảng thời gian của một thế hệ, một
quốc gia của những cứu tinh đă trở thành những
con nợ lớn nhất thế giới, và một quốc
gia của những nhà sáng tạo và hành động đă trở
thành một nền kinh tế dịch vụ rẻ tiền. Bất kỳ thứ ǵ có thể
xuất nguồn đều đă xuất nguồn - sản
xuất cho những quốc gia hoàn toàn không phải bạn
bè ǵ của ḿnh; và những ǵ c̣n lại trong nông nghiệp
và xây dựng th́ giao cho những đội quân của những
người "không căn cước".Như thế
chúng ta không đối diện với "suy hoại". chúng ta đă đi vào suy hoại. Điều sẽ đến kế
tiếp là "sụp đổ" - nhanh chóng, bất ngờ,
gọn nhẹ, nếu nguyên nhân chính không ǵ khác hơn là cách
chi tiêu điên rồ của Obama
đă biến những ǵ đang mơ hồ và xa vời
thành cụ thể ngay trước mắt. Hoa Kỳ đă
phí phạm thời đại vàng son được giả
định là đơn cực của ḿnh để đi
vào vụ tự sát đắt đỏ nhất thế giới. Những ǵ đang xảy ra cho Hoa
Kỳ không phải là do "chu kỳ" mà là do cơ chế. Ngay cả trong những ngày chói lọi
của nó, Thời Đại Sung Măn cũng chẳng phải
là một bữa đại tiệc giống như của
Belshazzar dưới mắt đa số người: từ
năm 1973, lương của 90% dân Mỹ chỉ thực
sự tăng 10%, và sự tiêu thụ ngay cả những mặt
hàng rẻ của Trung Quốc cũng phải nhờ đến
tiền vay. Nhưng cuối
cùng ngay cả ảo ảnh cũng mờ dần và bạn
thấy ḍng chữ hiện ra trên tường Wal-Mart. Khi chính phủ chi tiêu trên qui mô mà
Washington đă quen, đó không phải là một khủng hoảng
chi tiêu, đó là một khủng hoảng đạo đức.
Lệ thuộc mỗi ngày một gia tăng, mất khả
năng tự tin, băi miễn người dân khỏi trách
nhiệm đối với những hành động của
họ: Đại họa nhiều ngàn tỉ nợ không phải
là vấn đề mà chỉ là triệu chứng. Đó không chỉ liên quan đến
cân đối sổ sách, mà liên quan đế cân đối
những xuẩn đông căn bản nhất của xă hội. Đây là những vấn đề
cơ cấu và, chung qui là đạo đức. Cũng như Tổng Thống
Obama, đám thượng lưu cấp tiến không tin vào
chủ nghĩa phi thường (exceptionalism), nhưng vẫn
giả định rằng chính cái ḥa b́nh và thịnh vượng
phi thường mà người Mỹ đă hưởng từ
năm 1945 là trường cửu - và một sự kiện
đời sống thường hằng cũng được
giả định như trời
và biển. Hoa Kỳ đóng hai vai tṛ trong một thế giới
"toàn cầu hóa": tài trợ những cộng đồng
liên quốc (transnational), duy tŕ các tuyến hàng hải để
họ có thể đến đó khi xảy ra động
đất hay sóng thần - ít nhất cho đến khi nợ
và những chương tŕnh xă hội bất khả xâm phạm
về mặt chính trị đ̣i hỏi những cắt giảm
lớn lao trong ngân sách quốc pḥng.
Đó chính là điều mà những siêu cường
luôn luôn làm khi xuống dốc. Đó là vai tṛ thứ nhất
của Hoa Kỳ. Vai tṛ thứ
nh́ của nó cũng quan trọng y hệt như vậy: những giai cấp trung lưu mới
nẩy mầm ở Trung Quốc, Ấn Độ, và những
nơi khác, đang cải thiện đời sống của
họ bằng cách sản xuất hàng hóa để bán cho
chúng ta. Chính phủ Hoa Kỳ
là người bảo vệ trật tự toàn cầu; dân
chúng của họ là những người bảo vệ tài
sản toàn cầu. Đó là nước Hoa Kỳ mà thế
giới đang cần: theo từ ngữ an ninh, đó là người thiết lập
trật tự (order maker); theo từ ngữ kinh tế,
đó là người an bài trật tự (order placer). Không
may, không có vai tṛ nào có thể duy tŕ được. Hoa Kỳ đang trên đà trở
thành siêu cường đầu tiên trong lịch sử sống
lay lắt qua ngày cho đến khi sụp đổ. Và
đoan chắc đó là một địa ngục của sụp
đổ, và sụp đổ sớm hơn bạn nghĩ.
...........................
Xin t́m đọc "THẾ
GIỚI HẬU HOA KỲ" (After America: Get Ready for
Armageddon) - Mark Steyn
Đông Yên Lương Tấn Lực
Đỉnh Sóng: P.O. BOX 5201, Santa Ana
CA 92704-9998
ĐT: (714) 473-3691 * Email: dinhsong@att.net